ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Chiếc xe nhanh chóng trở về khu dân cư Phong Nhã. Triệu Húc Hàn đi tắm, còn di động của Kỷ Hi Nguyệt thì tin nhắn tới tấp, đều là tin nhắn của nhóm chat cảnh sát.

Lần hành động này mang lại hiệu quả cực lớn, cấp trên đồng thời tán dương Trương Cường, Lý Đỉnh và cả khu cực bên đó, và trên hết là khen ngợi tinh thần hợp tác với cảnh sát của Vương Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, càng khen ngợi cô, cô càng gặp nguy hiểm.

Vì vậy, cô lập tức đi biên tập tin tức tên sát thủ quốc tế đã lẻn vào Cảng Thành với mục tiêu là ám sát nhân vật quan trọng, nhưng ngược lại đã bị cảnh sát đặc chủng của Cảng Thành tóm gọn, sau đó đăng tin.

Trong nháy mắt, không chỉ có bọn buôn lậu m.a tú.y, nhóm cảnh sát không biết sự tình, người dân của Cảng Thành, những sát thủ chuyên nghiệp quốc tế, mà ngay cả toàn bộ hệ thống Triệu gia cũng đều biết.

Tay sát thủ người Nhật này còn chưa xuất trận mà đã bị tóm gọn, đương nhiên sẽ trở thành trò cười trong giới sát thủ, nhưng trong giới đều biết tay sát thủ này thực lực không hề đơn giản, vậy mà vừa đến Cảng Thành đã bị tóm gọn ngay, chứng tỏ Cảng Thành là một nơi rất nguy hiểm.

Hơn nữa bọn họ còn biết ở Cảnh Thành có một quái vật khổng lồ, đó chính là căn cứ của tập đoàn đế vương hào môn Triệu gia đẳng cấp thế giới.

Xem ra, sát thủ quốc tế mà muốn vào Cảng Thành thì phải nhận được sự đồng ý của Triệu gia. Trong lòng mọi người đều sáng tỏ một chuyện, đó là có thể tóm gọn được sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa còn bắt sống thì chỉ có thể là cao nhân thân thủ lợi hại.

Bọn họ đều cho rằng cảnh sát đặc chủng không thể làm được như vậy, nên chắc chắn phải là cao thủ trong hệ thống vệ sĩ của Triệu gia.

Ngành vệ sĩ của Triệu gia nổi tiếng ngầm khắp thế giới, cũng là điều mà những tay sát thủ phải khiếp sợ.

Bởi vì nếu mục tiêu ám sát của bọn họ vừa hay có vệ sĩ của Triệu Thị bên cạnh, vậy thì xác suất thành công của bọn họ sẽ thấp hơn gấp đôi, và là chuyện thực sự mạo hiểm.

Triệu Húc Hàn nghe bên IT báo cáo tình hình xong, thấy mọi chuyện cũng êm xuôi mới xuống lầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang trò chuyện với cảnh sát qua điện thoại, còn phải nhìn xem sức ảnh hưởng của tin tức cô vừa đăng tải. Triệu Húc Hàn cảm thấy người phụ nữ này còn bận rộn hơn cả anh.

Mười giờ đêm, Kỷ Hi Nguyệt coi như tạm xong, nhìn Triệu Húc Hàn đang ngồi bên cạnh xử lý công việc, nói: “Anh Hàn, anh sẽ sớm được nổi tiếng với hình tượng là anh bộ đội đặc chủng soái ca! Tuy không thấy mặt, nhưng bảo đảm những con dân ăn dưa bở thế nào cũng tượng tượng như thế!”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn cười nói.

Thím Lý bưng một bát nhỏ tráng miệng cho hai người, Triệu Húc Hàn ăn một miếng rồi nói: “Anh vốn dĩ đẹp trai mà.”

“Phụt!” Kỷ Hi Nguyệt xém chút nữa phun đồ tráng miệng ra ngoài. Người đàn ông này đúng là tự luyến thật.

“Lẽ nào anh không đẹp?” Triệu Húc Hàn nhíu mày nhìn cô.

“Đẹp, đẹp trai lắm, đẹp trai ngút trời luôn. Ai dám nói anh Hàn của em không đẹp trai, em đánh cho ba má nhận không ra luôn!” Kỷ Hi Nguyệt liền bày ra dáng vẻ chân chó.

Triệu Húc Hàn cười cười: “Ăn nhanh đi, ăn xong lên đánh một trận.”

‘Được.” Kỷ Hi Nguyệt thực ra cũng muốn tập luyện, cho nên ăn rất nhanh. Hai người thay đồ xong thì lại lên sân thượng vật lộn.

Nhưng lần này chỉ đánh nửa tiếng là hai người đã xuống lầu tắm rửa đi ngủ.

Kỷ Hi Nguyệt không khóa cửa, vì tưởng Triệu Húc Hàn sẽ qua ngủ, nhưng đợi mãi chẳng người đâu, cô đành chép miệng. Nghĩ đến chuyện tối qua cô đá anh rớt giường, quả thực có chút quá đáng.

Hay là sang xin lỗi anh nhỉ? Hoặc vờ nói bệnh của cô vẫn cần điều trị?

Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt len lén mở cửa ra ngoài. Nhìn xuống dưới xem còn đèn không, nhưng đã tắt hết, chứng tỏ thím Lý đã đi khỏi, cô cười hehe, chạy đến phòng của Triệu Húc Hàn.

Nhưng chưa kịp gõ cửa thì tiếng động bên trong đã khiến Kỷ Hi Nguyệt giật cả mình.

Nghe rõ lại một chút mới biết là Triệu Húc Hàn đang gọi điện thoại, giọng nói rất sắc bén, hình như còn mang theo tức giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi