ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn phân tích, bọn buôn lậu m.a tú.y bây giờ đã biết chuyện mời sát thủ là không thể, vậy chắc hẳn sẽ bí mật tập kích Kỷ Hi Nguyệt, và súng đạn là cách tốt nhất và hiệu quả nhất. Cá nhân anh cảm thấy, nếu là mình, anh nhất định sẽ chọn súng giảm thanh.

Hơn nữa, nếu bọn chúng có một tên tự nguyện ‘ôm bom cảm tử’, vậy thì hệ số nguy hiểm sẽ đạt tới một trăm phần trăm.

Nhưng cũng may là hôm nay Kỷ Hi Nguyệt đã học được khí công thành công, cảm giác này giống như được đưa cho cục than nóng ngày bão tuyết, ông trời thực sự đã quá ưu ái cho Kỷ Hi Nguyệt.

Triệu Húc Hàn còn nghĩ, cũng may Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ của anh, nếu không, có một kẻ địch lớn mạnh như vậy chắc chắn sẽ rắc rối to.

Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn từ rìa sân thượng đánh vào chính giữa, mấy thiết bị vốn dĩ chuẩn bị cho Kỷ Hi Nguyệt để hỗ trợ bật nhảy, bây giờ xem ra không còn cần thiết với cô nữa.

Triệu Húc Hàn thiết nghĩ phải sửa sang lại chỗ này, vì bây giờ sáng nào cũng lên đây tập luyện. Phải tạo ra bầu không khí tốt, môi trường tốt thì mới đem lại hiệu quả tốt hơn.

Phòng huấn luyện bên dưới vừa hay để cho nhóm người Tiêu Ân sử dụng.

Tám rưỡi sáng, Kỷ Hi Nguyệt bước ra khỏi phòng tắm với tinh thần tràn đầy năng lượng. Hồi nãy hai người đánh nhau rất kịch liệt, nhưng lúc sau cô còn luyện thêm một hồi Thái Cực Quyền, thành ra mọi mệt mỏi đều tiêu tán hết.

Bây giờ cô đã biết lí do vì sao mỗi ngày Triệu Húc Hàn ngủ ít, nhưng tinh thần vẫn sảng khoái và không hề bị thâm quầng mắt rồi. Hóa ra đây là cách bảo dưỡng tốt nhất.

“Tiểu thư, sao hôm nay nhìn cô tươi tắn vậy? Mới sáng ra mà miệng cứ tủm tỉm cười miết.” Thím Lý thấy Kỷ Hi Nguyệt cứ cười mãi thì rất tò mò.

“Thím Lý, hôm nay cháu rất vui, haha.” Kỷ Hi Nguyệt có chút kiêu ngạo.

Triệu Húc Hàn liếc cô: “Tối nay về em có thể đánh nhau với thím Lý, lão Khôi, và Tiêu Ân thử xem. Nếu em đã thành thạo, biết đâu có thể một lúc đánh được ba người đấy.”

“Thật vậy ư?” Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa nhảy cẩng lên.

Thím Lý sửng sốt, há hốc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn Triệu Húc Hàn, biểu cảm rất chi là giật mình.

“Thím Lý, cháu học được khí công rồi, haha. Thím nói xem cháu có thể không vui được sao?” Kỷ Hi Nguyệt kể cho thím Lý nghe.

Thím Lý không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó bịt miệng lại, quay sang nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Cậu chủ, chuyện này, chuyện này là thật sao? Tiểu thư có thể luyện được khí công?”

Triệu Húc Hàn gật đầu thay cho câu trả lời.

“Ôi trời, tiểu thư, cô, cô thật lợi hại. Wow, thế thì tốt quá rồi, chủ mẫu của Triệu gia nhất định sẽ là của cô!” Thím Lý vui mừng hệt như một đứa trẻ.

Kỷ Hi Nguyệt cười haha không ngừng: “Phải không? Thím đã nói thế thì cháu phải cố gắng thôi!” Nói rồi cô quay sang nhướn nhướn mày với Triệu Húc Hàn, dáng vẻ vô cùng ngả ngớn.

Nhưng trong lòng Triệu Húc Hàn lại rất vui vẻ. Cô nói cô sẽ cố gắng giành được vị trí chủ mẫu của Triệu gia! Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là cô chắc chắn có quan đến anh, yêu anh.

“Quá tuyệt vời. Tiểu thư, sao cô giỏi vậy? Thím Lý học mười mấy năm rồi mà chưa học được đây!” Thím Lý thật sự rất kích động, bởi vì bà cũng hy vọng Kỷ Hi Nguyệt sẽ nhanh chóng mạnh mẽ.

“Cháu cũng không biết nữa, tùy tiện đánh vài đường Thái Cực Quyền tự nhiên nó ra à.” Câu nói này của Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất thiếu đòn.

“Tiểu thư, cô không định cho người khác sống nữa sao? Tiêu Ân mà nghe được, chắc chắn sẽ khóc ròng cho xem!” Thím Lý bật cười, “Để tôi gửi tin nhắn báo cho cậu ấy biết.”

“Tại sao anh ta lại khóc?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu.

“Bởi vì cậu ấy cũng không học được, hơn nữa còn là người nổ lực nhất trong nhóm chúng tôi, còn mời cả thầy vê dạy nữa đấy, haha.” Thím Lý quả thực rất biết chơi khăm.

Nhìn bà làm gì có chỗ nào giống một người phụ nữ U40 cơ chứ? Chỉ có thể nói là sâu thẳm trong nội tâm của mỗi người đều sống mãi tuổi mười tám, và không cần biết bạn bao nhiêu tuổi, vẫn luôn tồn tại một mặt chất phác ngây thơ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi