ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Trần Á Nam đắc ý gật đầu: “Cho nên anh cũng có cơ hội trở thành ngôi sao đấy.”

“Thôi đi, với cái dáng vẻ này của tôi á? Tôi chỉ hy vọng cậu mau mau nổi tiếng, để một vệ sĩ như tôi cũng được thơm ké. Đến lúc đó nội việc tôi bán ảnh có chữ ký của cậu thôi cũng đủ kiếm được bộn tiền rồi, haha.” A Đào giảo hoạt nói.

Khóe miệng Trần Á Nam khẽ giật giật: “Đi thôi, còn chưa bắt đầu mà đã muốn phát tài rồi.” Nói xong cậu bỏ đi.

“Nói thật mà. Tôi cảm thấy cậu chắc chắn sẽ làm được. Tôi tin vào ánh mắt của Kỷ tiểu thư.” A Đào đuổi theo nói với cậu, nhưng trong lòng vẫn đang lấn cấn vấn đề Kỷ Hi Nguyệt rốt cuộc có phải là Vương Nguyệt hay không.

Kỷ Hi Nguyệt đã đến phòng sáng tác của Lưu Uy. Bên trong rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ máy tính lộp bộp. Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, hay là không vào nữa, mất công lại làm phiền cậu ấy sáng tác, lỡ như đang đến đoạn tuôn trào cảm hứng thì sao.

Nghĩ vậy nên cô đành quay lại văn phòng của Cố Cửu. Bên trong có một gian phòng nhỏ chuẩn bị riêng cho cô, nhưng vì cô không hay đến, nên Cố Cửu đã dùng làm phòng nghĩ, song vẫn đầy đủ bàn làm việc.

Cố Cửu thấy cô vào đó mở máy tính lên thì biết cô chuẩn bị làm việc, nên không quấy rầy cô nữa.

Kỷ Hi Nguyệt liên lạc với bên cảnh sát trước, sau đó trò chuyện với Liễu Đông về đài truyền hình một lúc, kế đến là lướt sơ qua trang web đã đăng tải mấy bản tin của cô.

Phát hiện bình luận của người dân khá cực đoan, khiến cô chỉ biết lắc đầu.

Nhưng may là tiếng nói của chính nghĩa cũng rất nhiều, vì xét cho cùng, trấn áp được bọn buôn lậu m.a tú.y đều là chuyện mà mọi người đều muốn nhìn thấy.

Chỉ là mọi người đều tung hô Vương Nguyệt như một vị anh hùng, làm cô thực sự có chút sầu não.

Tạo hình của Vương Nguyệt vốn để che đậy đi thân phận của Kỷ Hi Nguyệt, vì cô nghĩ đơn giản là khiêm tốn để làm việc, chứ đâu ngờ bây giờ danh tiếng của Vương Nguyệt lại sắp vượt xa Kỷ Hi Nguyệt như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt chung quy chỉ là Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chuyện mọi người biết cũng là nhất thời, nhưng ngược lại tên tuổi của Vương Nguyệt thỉnh thoảng lại xuất hiện trên các trang báo, mà toàn là những tin tức liên quan đến tội phạm.

Cô đứng lên bước tới trước cửa sổ, thầm nghĩ, liệu trưởng phòng Kim đã nói cho lão đại của bọn buôn lậu m.a tú.y biết Vương Nguyệt cô là Kỷ Hi Nguyệt chưa nhỉ? Có vẻ cho đến bây giờ, bọn buôn lậu m.a tú.y vẫn chưa biết cô là Kỷ Hi Nguyệt.

Cũng có thể là trưởng phòng Kim không muốn lộ tẩy, nên không nói cho bọn buôn lậu m.a tú.y biết. Vì suy cho cùng, nếu ông ta nói ra, mọi người sẽ biết ông ta là người đã tiết lộ bí mật.

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt cứ miên man suy nghĩ, nghĩ đến vợ cũ của trưởng phòng Kim, rồi Kiều Mộc Kiều Thanh, sau đó là mấy tên buôn lậu m.a tú.y vừa mới tóm được. Nói thẳng ra, bây giờ cô gần như đã đắc tội với toàn bộ thành viên của tổ chức buôn lậu m.a tú.y này, nên chung quy cô vẫn phải chú ý an toàn hơn.

Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt vô thức nhớ đến bài Thái Cực Quyền sáng nay.

Trong lòng cô không khỏi hào hứng, lập tức đứng thẳng người, nhắm nghiền hai mắt, đứng trước cửa sổ lớn của văn phòng bắt đầu đánh Thái Cực Quyền.

Mà cửa văn phòng của cô lại thông với bên ngoài của Cố Cửu, nên lúc Cố Cửu đứng dậy pha cà phê, tình cờ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đứng trước cửa sổ đánh Thái Cực Quyền.

Khóe miệng Cố Cửu khẽ run rẩy. Đột nhiên phát hiện cô nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ này khiến anh ấy tưởng đâu cô tập luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Sao đi theo Triệu Húc Hàn lại trở thành cao thủ võ lâm thần thần bí bí thế nhỉ?

Cố Cửu càng nhìn càng kinh ngạc. Anh ấy phát hiện một cô gái vốn dĩ xinh đẹp hoạt bát như Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã hoàn toàn thay đổi, nhất là hơi thở trên người cô.

Nhưng càng nhìn càng cảm thấy cô như đang dung hòa vào môi trường xung quanh. Trước mắt anh ấy, cô không còn là một cô gái xinh đẹp nữa, mà là một bức tranh đang hòa quyện vào không gian.

Cố Cửu không thể biểu đạt được cảm giác này, chỉ cảm thấy quá sức thần kỳ, giống như Kỷ Hi Nguyệt không còn là người nữa, mà bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất vào không khí.

Cố Cửu không dám đến quấy rầy. Anh ấy cảm giác Kỷ Hi Nguyệt như sắp trở thành thần tiên. Trong lòng anh ấy thực sự có chút sợ hãi, luyện khí công mà có thể thành ra như vậy nữa sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi