ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Dĩ nhiên anh Hàn là người kiếm tiền giỏi nhất, nhưng làm gì có ai chê tiền nhiều đâu, đúng không? Với lại, nếu em muốn Húc Nguyệt càng ngày càng lớn mạnh, thì sau này không chỉ ăn cơm với mỗi cậu ấy mà còn nhiều người khác nữa, nên Anh Hàn, anh không thể ghen với công việc như vậy được.”

“Vậy tại sao em không dẫn La Hi theo?” Triệu Húc Hàn cũng vì không thấy La Hi ở đó mới cảm thấy có vấn đề.

“Bởi vì La Hi là vệ sĩ của Vương Nguyệt, chứ đâu phải vệ sĩ của Kỷ Hi Nguyệt, anh quên rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

Triệu Húc Hàn quả nhiên nghệt mặt ra một lúc, sau đó bất thình lình nói: “Long Bân sắp về rồi.”

Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến những lời La Hi từng nói với cô: “Vậy, vậy anh định sắp xếp cho anh ấy thế nào? Em thấy La Hi hình như thích đi theo em hơn.”

“Ồ?” Triệu Húc Hàn liền nheo mắt lại, “Tại sao? Em làm gì cậu ta rồi?”

“Anh Hàn, em thì có thể làm gì được? Chắc là bọn họ thấy em thân thiện dễ gần hơn vị chủ nhân như anh thôi.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn khóc, sao nội tâm người đàn ông này lại phong phú thế nhỉ.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Long Bân cũng nói muốn theo em.”

“Vậy làm thế nào đây? La Hi và Long Bân đều muốn theo em?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

“Bây giờ xem ra em đã có hai thân phận, nên vẫn cần có hai vệ sĩ. La Hi là vệ sĩ bên cạnh Vương Nguyệt hẳn đã nhiều người biết, đặc biệt là bên phía cảnh sát và Cục Thành phố, hoặc là những người đã xem tin tức mới, nên tạm thời để Long Bân đi theo Kỷ Hi Nguyệt đi.” Triệu Húc Hàn nói xong tự mình gật đầu, “Nói chung là bên cạnh em lúc nào cũng không thể thiếu hai người này.”

Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói: “Anh Hàn, anh quên em đã học được khí công rồi sao? Như vậy không phải sẽ lãng phí nhân lực lắm sao? Hai người bọn họ còn là vệ sĩ cao cấp nữa chứ. Đúng rồi anh Hàn, sao bên cạnh anh không thấy có ai vậy? Thực lực của Tiêu Ân đâu bằng bọn họ đâu?”

“Ai nói anh không có?” Triệu Húc Hàn khẽ nhướn mày.

“Đâu? Sao em không thấy?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói.

“Lúc cần mới xuất hiện thôi.” Triệu Húc Hàn bày ra biểm cảm ‘em không hiểu đâu’, “Trước khi thực lực của em vượt qua bọn họ, phải để hai người bọn họ chia ra theo sát hai thân phận của em. Với lại, bình thường em cũng có thể kêu bọn họ làm việc cho em mà đúng không?”

“Anh Hàn, có phải anh quá tốt với em rồi không? Hai người vệ sĩ này không rẻ đâu đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt có chút ngại ngùng.

“Ừm, đắt nhưng anh có thể chi trả nổi, nhưng em bị thương thì anh không chịu nổi.” Lời nói của Triệu Húc Hàn có thể xem là những lời đường mật.

Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, lập tức nhào tới ôm chầm lấy anh, sau đó hôn lên đôi môi mỏng của anh: “Anh Hàn đối xử với em tốt như vậy, làm sao em có thể thích người đàn ông khác được đây? Anh cứ yên tâm nhé, em là của một mình anh thôi, nhưng anh cũng phải tin tưởng em đấy biết không?”

Triệu Húc Hàn liền vươn tay ôm cô vào lòng: “Ai kêu em cứ lén la lén lút.”

“Em nào có!” Kỷ Hi Nguyệt thực sự khóc không ra nước mắt.

“Húc Nguyệt có Cố Cửu như hổ đói rình mồi với em là anh đã không yên tâm rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm mấy ngôi sao nam, mà em lại xinh đẹp như vậy, anh sợ tình địch của anh sẽ càng ngày càng nhiều.” Triệu Húc Hàn quả thực có chút lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười haha: “Anh Hàn, xem ra anh không có lòng tin với bản thân nhỉ.”

Triệu Húc Hàn liền mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, đem cả người cô ôm chặt vào lòng, coi như đang trừng phạt cô.

Kỷ Hi Nguyệt cười khúc khích, nhưng nhanh chóng bị áp đảo bởi sự  nhiệt tình của anh.

Giữa ban ngày ở trong phòng làm việc hôn kiểu Pháp, Kỷ Hi Nguyệt không những không phát bệnh tâm lý mà ngược lại còn rung động, riêng Triệu Húc Hàn thì có phần dè dặt thận trọng.

Nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt nhiệt tình vuốt ve lưng anh, đương nhiên anh cũng buông thả. Biết cô có thể chấp nhận, bàn tay to theo bản năng cũng trở nên phóng túng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi