ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn ôm Kỷ Hi Nguyệt chạy xuống lầu, bởi vì cánh quạt máy bay tạo ra gió rất lớn.

Dưới lầu là khu vực văn phòng rộng rãi, Kỷ Hi Nguyệt thầm tính tòa cao ốc này ít nhất cũng phải năm mươi tầng, lẽ nào là của phân khu Triệu gia tất?

Tiền gì mà lắm thế nhỉ.

“Chủ nhân, cuối cùng anh cũng đến rồi!” Hai người đàn ông lập tức bước tới chào hỏi Triệu Húc Hàn, một người trong số đó vẻ mặt khó coi nói: “Chủ nhân, giám đốc đã bị bắt cóc hơn hai mươi tiếng đồng hồ.”

“Bên đó có gửi tin tức gì đến không?” Triệu Húc Hàn vừa đi vừa hỏi, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân đi phía sau.

“Không có, chỉ gửi đến một đoạn video, cho chúng ta thời gian một ngày. Tính đến bây giờ còn chưa đầy mười hai tiếng nữa. Tiền mặt đã gom được hơn một nửa, nhưng vẫn chưa đủ.” Người đàn ông đó cẩn thận báo cáo chi tiết.

Tiêu Ân ở phía sau cúi đầu nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Người báo cáo là trợ lý riêng của giám đốc khu vực, chức vị giống tôi, tên là Phan Sinh. Người còn lại là vệ sĩ Khương Lộ. Hai người này đều là những người thân tín nhất của giám đốc khu vực.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Sắc mặt của cô lúc này đã trở nên lãnh đạm, trên người cũng đã thay sang một bộ vest chỉnh chu, đầu tóc cột cao, nhìn qua rất giống một cô thư ký.

Cho nên lúc hai người đàn ông thấy cô cũng không hỏi nhiều.

“Long Bân đến chưa?” Triệu Húc Hàn hỏi.

“Đến rồi, đang ở dưới lầu nghĩ ngơi. Cậu ấy đến trước chủ nhân ba tiếng.” Phan Sinh đáp.

“Ừm, trích xuất hết camera giám sát bên đây cho tôi, tôi cần xem lại một chút, đồng thời phải tìm ra nơi giám đốc khu vực bị bắt giữ càng sớm càng tốt để chúng ta còn thời gian ra tay.” Triệu Húc Hàn nói.

“Vâng, mọi người đều đang ở phòng hội nghị, chờ chủ nhân đến giúp đỡ.” Nhóm người đi thẳng đến phòng hội nghị.

Trước khi mở cửa, Triệu Húc Hàn quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Em có cần nghĩ ngơi một lát không?”

“Không cần, em cũng muốn biết tình hình cụ thể, hi vọng có thể giúp được mọi người.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, ba người cùng tiến vào phòng hội nghị.

Trên chiếc bàn trong phòng hội nghị lúc này đang đặt đầy thiết bị điện tử, còn trên tường là màn hình máy chiếu, có người đang nói gì đó.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy có khoảng hơn chục người, thầm đoán những người này hẳn là thế lực then chốt nhất của Triệu gia ở Bắc Mỹ.

Trong số hơn chục người đó, có hai người là phụ nữ, nhìn rất tinh anh giỏi giang, còn lại tất cả đều là đàn ông trung niên.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn bước vào, ánh mắt của mọi người đều đổ hết qua bên đây, nhưng không ai lên tiếng.

Triệu Húc Hàn cũng không giới thiệu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn rành về máy tính như vậy, chỉ kịp thấy những ngón tay của anh nhảy múa trên bàn phím, và sau đó trên màn hình có rất nhiều thứ đã thay đổi.

Ánh mặt của mọi người đều dán chặt vào màn hình. Triệu Húc Hàn lại quay sang nói với nhân viên kỹ thuật mấy câu, sau đó bọn họ cũng nhập thứ gì đó vào máy tính.

Ngay sau đó giao diện thay đổi liên tục, cuối cùng chấm đỏ cũng dừng lại một chỗ.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ giám đốc khu vực đang ở trong toà nhà này. Bây giờ chúng ta cần crack tất cả camera giám sát trong tòa nhà này và tìm ra vị trí cụ thể để kịp thời cứu người.”

Triệu Húc Hàn vừa nói chuyện vừa chỉ vào máy tính.

Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh ngạc, cô luôn nghĩ rằng IT mới là cao thủ kỹ thuật của Triệu gia, nhưng không ngờ Triệu Húc Hàn cũng biết làm. Người đàn ông này đúng là thâm tàng bất lộ, hay là vì bận quá nên không có thời gian làm mấy việc này?

Năng lực của anh mạnh như vậy, cho dù không làm chủ nhân của Triệu gia thì cuộc sống bình thường cũng rất thoải mái. Làm chủ nhân của Triệu gia, còn ra sức ra kiếm tiền cho mọi người, đúng là thiệt thòi cho anh.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt chợt nghĩ đến cái chết của mẹ anh, e rằng đối với Triệu Húc Hàn mà nói, việc tìm ra kẻ sát hại mẹ mình mới là lý do duy nhất để anh ngồi trên vị trí chủ nhân của Triệu gia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi