ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt kéo cửa xe ra, vừa quay đầu lại nhìn đã thấy trước mặt Quy Mao xuất hiện một người đàn ông áo đen, chạy ra với tốc độ kinh người bật phóng lên không chĩa súng vào đầu Quy Mao.

Đồng thời lúc này những người mặc quần áo bảo vệ khác cũng giơ súng nhắm vào Quy Mao.

Một mình Quy Mao cầm tấm thép lẩn đông trốn tây, nhưng anh ấy không cách nào tránh né được lượt mưa đạn nhiều như vậy.

Bởi vì Triệu Húc Hàn và Long Bân đã ra khỏi cửa, nên bao nhiêu hỏa lực đều tập trung vào một mình Quy Mao.

Người đàn ông mặc đồ đen với mái tóc ngắn trắng xóa và chỏm tóc vàng ánh ở giữa, ánh mắt sắc bén đầy tinh nhuệ, gương mặt lạnh lùng không góc chết, trong tay cầm một khẩu súng lục màu bạc, ngoài ra còn đeo một đôi găng tay màu đen.

Hắn ta từ đâu đột nhiên xuất hiện, vì trước đó trong đám đông ùa ra, Kỷ Hi Nguyệt không hề thấy tên này. Điều này chứng tỏ tốc độ của tên này rất dọa người.

Cảm giác đầu tiên mà người này mang lại cho Kỷ Hi Nguyệt là một cao thủ khí công.

Sau khi Quy Mao phát hiện sự xuất hiện của tên áo đen này, anh ấy cũng rất căng thẳng. Khẩu súng trên tay chỉ có thể chĩa vào người áo đen, tiếng đạn trên tấm thép vẫn vang lên không ngớt.

Quy Mao đành phải triệt để lùi về phía sau, nhưng lùi về phía sau lại không thấy đường đi, nếu quay người lại, chỉ e là hung nhiều hơn nguy.

Thấy tình hình nguy cấp, Kỷ Hi Nguyệt lập tức ném những đồng xu về hướng người mấy người bảo vệ. Ám khí mang theo khí công nháy mắt làm cho đối thủ người ngã ngựa đổ.

Kỷ Hi Nguyệt một chiêu đánh bại được kha kha đối thủ, trong lòng cũng vô cùng vui sướng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô sử dụng, may mà bảo vệ đông, diện tích chịu lực rộng nên mới có thể đánh trúng được một đám như vậy.

“Go!” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nói với Quy Mao.

Quy Mao bắn hai phát súng vào người đàn ông mặc đồ đen đang di chuyển thân ảnh như ma quỷ, sau đó xoay người bỏ chạy.

Ngay khoảnh khắc vượt qua Kỷ Hi Nguyệt, cô đã trở thành người chặn đường cuối cùng.

Khẩu súng của người đàn ông mặc đồ đen liền chĩa về hướng Kỷ Hi Nguyệt và bắn tới tấp hai phát.

Gương mặt dưới lớp mặt nạ của Kỷ Hi Nguyệt không khỏi biến sắc, hai tay cô đột nhiên vung tròn thành động tác Thái Cực Quyền, tích tắc hai viên đạn đã bị cô khoanh tròn trong dòng khí sinh ra từ khí công.

Mà phản ứng của cô lại cực nhanh, từng viên đạn một nháy mắt đã chuyển hướng, bay thẳng về phía người đàn ông mặc đồ đen. Người đàn ông này đành phải lùi về phía sau và né sang một bên.

Trong khoảnh khắc đó, Kỷ Hi Nguyệt đã lùi chân và nhanh chóng nhảy lên xe.

Cửa xe vừa mới kéo lên, tiếng đạn găm vào chiếc xe lại vang lên, Tiêu Ân lập tức nhấn chân ga phóng ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn ngoài cửa xe, người đàn ông mặc đồ đen đó đã lao ra ngoài, cấp tốc đuổi theo chiếc xe.

Biểu cảm chuyên chú và nghiêm túc của hắn ta khiến Kỷ Hi Nguyệt chân chính cảm nhận được cảm giác gọi là sát thủ máu lạnh.

Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh, chỉ tích tắc trong vài cái nháy mắt.

Khi Triệu Húc Hàn và Long Bân khiêng hai người kia ném lui ghế sau, Kỷ Hi Nguyệt đã nhảy lên xe, Triệu Húc Hàn kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh.

“Tên đó vẫn còn đuổi theo phía sau!” Trong tay Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện một đồng xu.

Lúc này thân ảnh của người đàn ông mặc đồ đen đã gần như song song với Kỷ Hi Nguyệt, nhìn dáng vẻ của hắn ta là đang chuẩn bị xuống tay với tài xế Tiêu Ân.

Cảnh tượng thế này trông rất đáng sợ, người mà có thể đuổi kịp chiếc xe đang lái với tốc độ nhanh nhất? Vậy thì tốc độ của người này có thể nhanh đến bao nhiêu?

Long Bân rút súng ra, nói: “Để tôi!”

“Đừng nổ súng, sẽ làm bị thương những người trên phố!” Kỷ Hi Nguyệt lãnh đạm nói, sau đó cô hạ kính cửa sổ xuống.

Người đàn ông mặc đồ đen quay đầu nhìn vào mắt Kỷ Hi Nguyệt, liền thấy đồng xu trong tay cô đang bay thẳng tới mặt mình.

Hắn ta xoay đầu nhảy lên không trung, hai tay lao thẳng đến tóm lấy thành cửa xe mà Kỷ Hi Nguyệt đang mở, cả người bị kéo theo quán tính của chiếc xe và lơ lửng trên không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi