ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Tiêu Ân nghe cô nói mà không biết nên khóc hay cười: “Đại tiểu thư, cô, cô ăn ở có đức chút đi.”

“Đi thôi. Tranh thủ chút thời gian này đi mua vài món quà gì đó, nếu không quay về bố tôi lại mắng tôi bất hiếu nữa.” Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt rất vui vẻ, dường như đã quên đi chuyện kinh khủng vừa nãy.

Tiêu Ân lái một chiếc Cadillac màu đen bình thường đưa Kỷ Hi Nguyệt đến khu trung tâm thương mại sầm uất nhất.

Bên này đang gần về đêm, các toà nhà đều đã sáng đèn, dưới sắc trời tối đen như mực càng thêm rực rỡ. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đây chắc chắn là một đất nước phồn vinh và yên bình.

Tiêu Ân theo chân Kỷ Hi Nguyệt ra vào các trung tâm thương mại, mua được không ít các túi to túi nhỏ. Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới miễn cưỡng cùng Tiêu Ân trở về.

Lúc cô bước vào phòng, Long Bân đang đeo mặt nạ đứng ở đó.

“Anh Hàn, em về rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Ăn cơm trước đi.” Triệu Húc Hàn cười với cô. Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt lên thì nhìn thấy trên chiếc bàn lớn đã bày sẵn rất nhiều món ăn, có cả món Trung và món Tây.

Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất đói bụng, vừa nãy đang định rủ Tiêu Ân ăn chút gì đó ở bên ngoài, kết quả điện thoại đến, bọn họ phải vội vàng chạy về.

“Được!” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Tiêu Ân, anh đưa đồ đạc vào phòng giùm tôi trước nhé, lát nữa tôi sẽ sắp xếp lại.”

Tiêu Ân đáp lại một tiếng. Để đồ đạc xong, anh ta và Long Bân cùng ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi đối diện Triệu Húc Hàn, nhìn vẻ mặt của anh có chút nặng nề, bèn hỏi: “Anh Hàn, đã chuẩn bị xong cả chưa?”

Triệu Húc Hàn nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Ăn cơm đi đã, đừng để đói. Chuyện này không đơn giản vậy đâu.”

“Oh, vậy anh nói em nghe xem, biết đâu đối với em không phức tạp như vậy thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu, đáng yêu nhìn anh.

Sau khi đi mua sắm, tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt đã được cải thiện. Bây giờ đối với yêu cầu muốn cô đi giết kẻ xấu, cô đã không còn canh cánh trong lòng.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn giật giật một hồi lâu, chậm rãi nhai nuốt thức ăn, sau đó nói: “Dillon, thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa rất thích hoạt động về đêm, về điểm này đối với chúng ta lại là một lợi thế. Lần hành động này, anh sẽ đi cùng với em.”

“Ồ? Anh cũng đi sao? Không phải chỉ có mình em thôi ư? Lỡ anh bị phát hiện sẽ phiền phức lắm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói, “Anh yên tâm, em rất tự tin, chỉ cần một mình em là đủ xử gọn hắn ta rồi.”

Triệu Húc Hàn đảo mắt liếc cô: “Em chưa từng giết người mà lấy đâu ra lắm tự tin thế?”

“Khụ khụ, anh đừng nói vậy chứ. Chưa từng thấy heo nhưng vẫn ăn thịt heo như thường đấy thôi. Với lại trước đây em đã từng trải qua nhiều vụ án, nên dầu gì cũng có chút tâm lý chuẩn bị, quan trọng là năng lực khí công của em thực sự rất đáng gờm. Ngoài ra em cũng biết cổ, ngực và đầu là những bộ phận then chốt, nên chỉ cần em ra tay dứt khoát, tranh thủ trong vòng một đòn dứt điểm đối phương sau đó xoay người bỏ chạy là được.”

Kỷ Hi Nguyệt ngoài miệng thì nói năng rất hùng hổ, nhưng trong lòng lại run cầm cập. Nói và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

“Vì sự an toàn, anh sẽ đi cùng với em. Anh đã sắp xếp Long Bân yểm trợ cho chúng ta. Với lại, chỉ cần Tiêu Ân ở đây, bọn họ sẽ nghĩ rằng chúng ta không hề ra khỏi cửa.” Triệu Húc Hàn nói.

“Tối nay hành động luôn ư?” Kỷ Hi Nguyệt cả kinh.

“Đúng vậy. Chúng ta phải tranh thủ thời điểm Dillon đang tức giận mà xuống tay mới là cơ hội tốt.” Triệu Húc Hàn cười khẩy một tiếng, “Anh đã kiểm tra được vị trí của hắn rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt thực sự bái phục. Hiểu biết công nghệ là một điều rất tuyệt vời, đáng tiếc là cô không biết gì về nó.

“Ừm, tối nay Dillon đang ở câu lạc bộ Midnight, nếu không có gì thay đổi thì trước ba giờ sáng hắn ta sẽ không rời khỏi đó, bởi vì trong câu lạc bộ có tình nhân cũ của hắn.” Triệu Húc Hàn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi