ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt trốn trong phòng không ra ngoài, còn Triệu Húc Hàn thì cuối cùng lấy lí do chênh lệch thời gian cần nghĩ ngơi để đuổi đám người đó về. Về phần những rắc rối mà Triệu Thanh Hổ đã gây ra, Triệu Húc Hàn kêu ông ta về tự nghĩ cách, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để khai chiến.

Sau khi Triệu Húc Hàn giải quyết ổn thoả mọi chuyện, anh bước vào phòng của Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt nói với anh: “Anh Hàn, tới hóa trang nhanh lên, mấy thứ này công nhận hay phết.”

Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt đã đổi sang mái tóc xoăn màu vàng, đương nhiên là tóc giả, con ngươi cũng chuyển sang màu xanh lam do mang kính áp tròng thẩm mỹ, kết hợp với cặp lông mi giả dày đặc.

Lông mày cũng được cô dán giả màu vàng nâu, sóng mũi lót cao thêm vài phần, khóe miệng được vẽ thêm viền môi tạo cảm giác đầy đặn, cuối cùng là hai bên má chấm thêm vài nốt tàn nhang rất rõ rệt.

Trên người cô cũng đã đổi sang bộ váy ngắn ôm mông, phần cổ áo còn trễ xuống rất thấp.

Nhìn tổng thể trông cô rất giống một quý cô ngoại quốc, còn vô cùng gợi cảm và quyến rũ. Tất nhiên nếu nói khó nghe một chút thì nhìn cô có vẻ giống với mấy em gái đứng bên lề đường ở khu đèn đỏ hơn.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không quan tâm, chỉ cần không nhận ra diện mạo thật của cô là được. Với lại càng ngắm mình trong gương, cô càng cảm thấy hài lòng. Nếu đổi sang bộ quần áo bảo thủ hơn một chút, chắc chắn sẽ mất đi nét quý cô, hơn nữa còn khác xa với con người thật của Kỷ Hi Nguyệt.

Tạo hình này rõ ràng thượng đẳng hơn rất nhiều so với tạo hình của Vương Nguyệt, đồ đạc cũng rất tinh vi, hoàn toàn không nhận ra chiếc mũi giả, lông mày dán, ngay cả tóc giả cũng y hệt như tóc thật, dài đến chấm vai, nhìn rất gọn gàng và sạch sẽ.

Đôi môi đỏ rực, gợi cảm đến mê hồn.

Triệu Húc Hàn đứng chết trân ở cửa nhìn Kỷ Hi Nguyệt, không ngờ cô lại hóa trang thành ra như vậy, quả thực đến anh cũng xém chút không nhận ra người phụ nữ này là Kỷ Hi Nguyệt.

“Anh Hàn, đứng đó nhìn gì vậy? Còn không nhanh lên!” Kỷ Hi Nguyệt có chút nghẹn lời, người đàn ông này đứng đực ra đó làm gì thế?

Triệu Húc Hàn lúc này mới hoàn hồn: “Em, em hóa trang xong nhìn hơi lạ.”

“Lạ mới tốt. Em còn đang định độn thêm ngực giả đây này. Mấy cô gái ngoại quốc toàn size khủng, còn em thì nhỏ quá.” Kỷ Hi Nguyệt cầm hai miếng silicon trong hộp lên, sau đó đứng trước mặt Triệu Húc Hàn, kéo cổ áo của mình xuống, nhét vào bên trong áo ngực.

“Khụ khụ.” Triệu Húc Hàn quả thực không nhịn được, người phụ nữ này đúng là quá mức cường điệu rồi.

Anh không nhìn được nữa, vội vàng quay đầu lại. Kỷ Hi Nguyệt sau khi độn xong phần ngực, tiếp tục độn sang phần mông, chẳng mấy chốc cơ thể đã biến thành một đường cong hình chữ S, chính cô nhìn xong cũng phải bật cười.

“Anh Hàn, thấy thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt gọi giật Triệu Húc Hàn lại, hỏi anh.

Triệu Húc Hàn đáp: “Anh vẫn thích dáng vẻ thật của em hơn.” Thực sự nhìn cô của bây giờ quá mức cường điệu. Huống hồ người phụ nữ này vốn dĩ đâu có nhỏ, chẳng qua là cô tự coi nhẹ mình thôi. Thật chẳng biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa.

“Đi hộp đêm mà, chẳng phải mấy cô ngoại quốc toàn thế này sao? Cho dù bị người khác sờ mông cũng chỉ là mông giả, haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

Triệu Húc Hàn đanh mặt nói: “Giả cũng không được để họ sờ.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười nói: “OK OK, giả hay thật đều của anh tất. Vậy anh có muốn sờ thử đồ giả không? Cơ hội ngàn năm hiếm có đấy.”

“Không muốn!” Triệu Húc Hàn trán nổi cả gân xanh,  người phụ nữ này đang giỡn mặt với anh sao?

“Không muốn thì thôi vậy. Em sẽ giữ nguyên dáng vẻ thế này, bên ngoài khoác thêm áo gió nữa là được. Bảo đảm có chạm mặt trực diện cũng không nhận ra em là Kỷ Hi Nguyệt đâu.” Nhìn dáng vẻ hư hỏng và gợi tình của mình trong gương, Kỷ Hi Nguyệt hết sức hài lòng, trong miệng còn bật ra tiếng cười khanh khách.

Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, không thèm để ý đến cô nữa, bắt đầu mở chiếp hộp ra tìm đồ tự hóa trang cho mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi