ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Hai người nhanh chóng đến tầng bốn mươi, Triệu Húc Hàn nhìn điện thoại di động, đứng lại trước cửa, nói: “Long Bân sẽ giúp chúng ta điều chuyển màn hình giám sát, như vậy phòng an ninh sẽ không nhìn thấy chúng ta xuống lầu.”

Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh ngạc. Cô bây giờ giống như đang đóng phim bom tấn của Hollywood vậy, cảm giác thật sự rất phấn khích.

Một chốc sau, Triệu Húc Hàn dẫn theo Kỷ Hi Nguyệt đẩy cửa bước ra, bước tới trước cửa thang máy, thang máy vừa hay cũng đang dừng lại ở tầng bốn mươi, hai người bước vào rồi nhấn nút đóng cửa.

Kỷ Hi Nguyệt vẫn có chút căng thẳng, nhưng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Triệu Húc Hàn, trong lòng cô cảm thấy bản thân như vậy là không được. Cô phải học cách làm quen với việc này, để trong bất cứ tình huống nào bản thân cũng phải điềm tĩnh và lạnh lùng.

Vì vậy cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở, kìm nén khí công, để nhịp tim đập một cách bất thường của cô bình tĩnh lại và trở về trạng thái bình thường.

Dưới bãi đậu xe đã đậu sẵn một chiếc xe thể thao màu trắng, nhìn rất ngầu lòi.

Triệu Húc Hàn leo thẳng lên ghế lái, còn Kỷ Hi Nguyệt thì ngồi lên ghế lái phụ.

“Anh Hàn, chiếc xe này liệu có bị nhận ra không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Chiếc xe này là Long Bân ăn trộm, đêm nay dùng xong thì vứt luôn.” Triệu Húc Hàn nói xong liền đạp ga, chiếc xe vọt nhanh ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, chuyện này làm sao mà Triệu Húc Hàn chưa cân nhắc tới. Bọn cô đã che giấu thân phận để hành động, vậy thì chắc chắn anh đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng, trừ phi có chuyện bất ngờ gì đó xảy ra.

Bên ngoài trời đã về khuya, nhưng xe cộ vẫn còn rất nhiều, đèn đuốc gần như sáng trưng, giống như một thành phố không bao giờ ngủ.

Chưa đầy hai mươi phút sau, xe đã tới bãi đậu xe. Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không nhìn rõ được quang cảnh bên ngoài, nhưng cô cứ tin vào Triệu Húc Hàn một trăm phần trăm là được.

Sau khi đậu xe xong, Triệu Húc Hàn lên tiếng: “Chuẩn bị diễn kịch nhé. Chúng ta sẽ là một đôi tình nhân ra ngoài chơi, cố gắng cúi thấp đầu.”

“Được, em biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Hai người bước ra ngoài.

Triệu Húc Hàn khoác cổ Kỷ Hi Nguyệt, hai người gật gù đắc ý bước về hướng thang máy kế bên cửa an toàn.

Hai bên phòng thang máy đều có camera, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đều hơi cúi đầu.

Lát sau cũng có vài đám thanh niên bước vào, còn cười hihi haha. Hai người Kỷ Hi Nguyệt hơi tránh ra một chút, cũng cười giả lả vài tiếng, nhưng nụ cười có chút giả trân.

Cửa thang máy mở ra, mọi người đồng loạt bước vào. Triệu Húc Hàn đẩy Kỷ Hi Nguyệt lên phía trước, ôm chặt cô, đề phòng có người dở trò sàm sỡ, nhưng lúc này Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang mặc áo gió.

Chờ đến cổng hộp đêm mới cởi ra.

Cửa thang máy lại mở ra, bên tai liền vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, một lối đi ngổn ngang ánh đèn neon, vô cùng chói mắt, ngay trước mặt là đường kiểm tra an ninh để vào hộp đêm.

Vì lẽ đó mà Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt không hề thủ súng hay dao trên người, nhưng trên cổ tay của Triệu Húc Hàn có một chiếc vòng tay màu đen với thiết kế cổ xưa, trước đây Kỷ Hi Nguyệt đã từng thấy qua.

Nó giống với chiếc vòng trên tay cô, và sợi dây thép bên trong đủ để cắt đứt cổ người khác.

Trên ngón giữa của anh cũng có mang một chiếc nhẫn khá phô trương, nhìn giống như trang sức của mấy anh chàng thanh niên bây giờ. Triệu Húc Hàn từng nói với Kỷ Hi Nguyệt, bên trong có một cây kim độc, chỉ cần một kim có đủ giết chết người khác.

Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến cây kim gây mê trong chiếc nhẫn của mình. Xem ra Triệu Húc Hàn rất bảo vệ cô, không muốn để cô tự tay giết người.

Hai người qua cổng an ninh một cách thuận lợi, những nhân viên bảo vệ ở đây đều đeo dùi cui điện quanh eo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào từng hàng người qua lại.

“Cất áo khoác.” Trước khi bước vào bên trong, hai bên đều có hai tấm bảng chỉ dẫn, là nơi để nam nữ cất giữ áo khoác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi