ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn đáp: “Có thể giao nhiệm vụ như vậy cho một ám vệ như Mai Ngọc, e là chỉ có mấy lão già của Tôn gia mới làm được. Việc này anh sẽ kêu các nguyên lão xử lý. Tôn gia dám nhận nhiệm vụ này, chắc chắn các nguyên lão sẽ cảm thấy như bị tát vào mặt. Có lẽ chúng ta không cần làm gì nữa đâu, chẳng mấy sẽ biết được ai là người có bản lĩnh làm chuyện này thôi!”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó nói: “Anh Hàn, có phải em bị phát hiện rồi không? Vừa nãy em vô tình lên tiếng rồi.”

Triệu Húc Hàn nắm tay cô: “Không sao, chỉ một chút như thế không đoán được em là ai đâu. Mà cho dù có điều tra được Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn thì cũng chỉ biết em là một người bình thường, chứ không thể là một cao thủ khí công.”

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười, nói như anh cũng có lý. Nhưng nếu biết Vương Nguyệt là Kỷ Hi Nguyệt,vậy thì mấy đoạn video cô đánh nhau với bọn buôn lậu m.a tú.y ở Cảng Thành sẽ bán đứng cô mất.

“Đừng lo lắng, các nguyên lão chỉ tập trung vào chuyện Tôn gia dám ám sát anh thôi, còn chuyện của em sẽ không điều tra đến đâu.” Triệu Húc Hàn xoa đầu cô.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sợ gì nhỉ, chuyện này sớm muộn gì cũng phải biết, có anh ở đây cô cần gì phải sợ!

“Xin lỗi em, định đưa em đi chơi, cuối cùng lại thành ra như vậy.” Triệu Húc Hàn có chút áy náy.

Kỷ Hi Nguyệt liền lắc đầu: “Hôm nay như vậy đã là vui lắm rồi. Ban ngày vẫn được đi chơi mà. Còn được đi nhiều nơi, mua cả nhẫn cặp nữa.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn chiếc nhẫn hoa lan trên tay, mỉm cười ngọt ngào.

“Những việc trong tối nay cứ xem như tiêu hóa sau bữa cơm tối là được.” Kỷ Hi Nguyệt nắm tay anh, “Chỉ là vết thương của Quy Mao hình như rất nghiêm trọng.”

“Ừm, sẽ khỏe lại thôi.” Tâm trạng của Triệu Húc Hàn rất nặng nề, lấy một cánh tay của Mai Ngọc tính ra vẫn còn hời cho hắn ta.

Về tới toà cao ốc của Triệu thị, Kỷ Hi Nguyệt tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường nằm. Triệu Húc Hàn vẫn phải xử lý công việc.

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt cứ nghĩ đến chuyện của Quy Mao và thân thủ tàn nhẫn của Triệu Húc Hàn. Thành thật mà nói, chuyện cô làm tốt nhất đó là sự chuẩn bị. Mặc dù ngoài mặt tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng trong lòng cô thực chất rất áp lực.

Suy cho cùng, những chuyện lần này cô tiếp xúc ở Mỹ đều là những chuyện mà kiếp trước cô chưa từng gặp phải. Từ lúc cô chọn báo đáp Triệu Húc Hàn, quỹ đạo cuộc đời cô đã hoàn toàn khác với kiếp trước.

Bước vào thế giới của Triệu Húc Hàn cũng đồng nghĩa với việc sớm muộn gì cô cũng phải tiếp xúc với những chuyện đẫm máu và tàn nhẫn như vậy.

Cũng may là cô đã từng chết một lần, nên suy nghĩ cũng thoáng hơn người bình thường, cho nên tự an ủi bản thân cũng là điều không tệ.

Cô tin chắc Triệu Húc Hàn là người đối xử với cô tốt nhất cả kiếp trước lẫn kiếp này, cho nên ngay cả khi phải chết vì anh, cô cũng không do dự.

Chỉ cần giữ vững được phần tâm ý này, cô không còn sợ điều gì nữa.

Đợi cô nghĩ ngợi thông suốt xong cũng đã đến hừng đông, lúc này cô mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Triệu Húc Hàn báo với cô là chiều nay có thể về nước. Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói: “Anh Hàn, chuyện ở đây giải quyết xong rồi sao?”

Triệu Húc Hàn gật đầu: “Ừm, nhưng cũng có nhiều chuyện anh phải về bàn lại với bố anh đã.” Ánh mắt tinh tường của anh khiến Kỷ Hi Nguyệt rất yên tâm.

“Còn chú tư của anh thì sao? Không có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi anh.

“Hai bên đều chết không ít người, hiện tại ông ta đang bận thu dọn và xử lý. Bên phía các nguyên lão cũng đã bắt đầu điều tra rồi, mấy ngày nữa sẽ áp giải ông ta về thẩm vấn.” Triệu Húc Hàn cười khẩy một tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, thẩm vấn? Chắc là đến trình diện các nguyên lão để giải thích nhỉ?

Gần năm giờ chiều, bọn họ lên đỉnh tòa nhà, ngồi trực thăng rời khỏi nước Mỹ. Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, có thể tự do ra vào như vậy, e rằng chỉ có người của Triệu gia và vài ẩn môn thế gia khác mới nhận được sự ưu đãi đặc biệt này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi