ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt quan sát tình hình bên đây xong thì qua văn phòng của Lưu Uy. Lưu Uy vẫn đang đánh máy lộp bộp, miệng còn lẩm bẩm một mình, cảm giác rất say mê và ma mị, khiến Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

Hỏi thăm dì lao công thì mới biết Lưu Uy vẫn thường như vậy, thi thoảng còn ở lại đây cả đêm không về.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, đành phải gõ cửa.

Lưu Úy ngẩng đầu lên, có chút khó chịu vì bị quấy rầy, nhưng vừa nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng.

“Kỷ tiểu thư, là cô à? Lâu lắm rồi mới gặp lại cô đấy.” Lưu Uy lập tức đứng dậy.

“Đâu có, tôi có đến đây vài lần, nhưng thấy cậu đang chăm chú viết kịch bản nên thôi không làm phiền.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Lưu Uy, tôi biết cậu rất chăm chỉ, nhưng cậu cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình nữa, đừng để kiệt sức quá.”

“Không đâu không đâu. Tôi không hề thấy mệt. Được làm việc mình thích là tôi cảm thấy vui vẻ rồi. Dạo gần đây tôi còn gầy xuống nữa. Như vậy chẳng phải rất tốt cho việc giảm béo sao?” Lưu Uy xấu hổ gãi đầu.

“Sau này đừng vất vả như vậy nữa. Lúc nào làm việc thì làm việc, tan ca rồi thì để thời gian đó đi giải trí hay thư giãn gì đó. Không có trải nghiệm cuộc sống cũng rất khó viết được kịch bản hay, đúng không? Cậu cũng phải tiếp xúc và va chạm với thế giới bên ngoài nữa chứ.” Kỷ Hi Nguyệt sợ một ngày nào đó cậu ấy sẽ bị hết thời.

Lưu Uy sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn Kỷ tiểu thư.”

“Kịch bản của cậu sắp bấm máy rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt không nắm rõ tình hình.

“Phải, sắp bắt đầu rồi. Cố tổng đã sắp xếp xong đâu vào đấy.” Lưu Uy rất hào hứng, dù sao cũng là sắp đến lúc chứng minh được tài năng của cậu ấy.

Kỷ Hi Nguyệt khích lệ cậu ấy vài câu rồi tạm biệt. Vừa tới khu vực vệ sinh thì nhìn thấy A Đào đang từ phòng vệ sinh bước ra.

A Đào thấy Kỷ Hi Nguyệt thì không khỏi sửng sốt, sau đó liền cúi đầu chào: “Kỷ tiểu thư.”

“Chào.” Kỷ Hi Nguyệt cười, thấy A Đào đã vứt bỏ hẳn dáng vẻ côn đồ, cô rất hài lòng, “Bây giờ anh đang đi theo Trần Á Nam đúng không?”

“Đúng vậy, cảm ơn Kỷ tiểu thư đã cho tôi công việc này.” A Đào thầm quan sát gương mặt của Kỷ Hi Nguyệt, cứ có cảm giác rất quen thuộc.

“Sao thế? Thấy tôi quen à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

A Đào giật mình, kinh ngạc nói: “Cô, cô là đại tỷ?”

“Xem ra cũng không ngốc nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng, cô không ngại cho ba người A Đào biết thân phận của mình.

“Ôi trời, sao có thể? Mẹ ơi, đại tỷ, cô, cô cũng lợi hại thật!” A Đào cảm giác như bị sét đánh vậy. Tại sao đường đường là Kỷ đại tiểu thư còn đi làm phóng viên? Còn biến bản thân thành dáng vẻ quái dị như vậy nữa chứ?

“Biết lợi hại thì lo làm việc cho tốt vào, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội đổi đời thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vỗ vai anh ta, “Đúng rồi, mấy người kia vẫn chưa biết chuyện này đâu.”

A Đào lập tức gật đầu như giã tỏi, còn cười tươi như hoa.

“Đại tỷ, chúng tôi sẽ chăm chỉ làm việc.” A Đào như nhìn thấy được tương lai rộng mở của ba người bọn họ. Biết tìm đâu ra một người phụ nữ quyền lực như vậy chứ!

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười rời đi. A Đào nhìn theo bóng lưng của cô, trong mắt đầy sự sùng bái.

Kỷ Hi Nguyệt về văn phòng của Cố Cửu, ngồi xuống trao đổi với nhóm chat của Ngô Phương Châu một lúc. Xem ra tạm thời chưa có nơi nào cần cô ra mặt, cô bỗng nhiên có chút nhàm chán.

Điện thoại cho bố để tám chuyện thì mới biết ba hôm nay ngày nào thím Lý cũng qua làm cơm cho ông ăn.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thầm vui mừng, có vẻ bố và thím Lý cũng chưa chắc không có khả năng.

“Tiểu Nguyệt, con với Triệu chủ nhân định khi nào về nhà ăn cơm?” Kỷ Thượng Hải chợt nhớ đến chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi