ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn cười nói: “Sao lại không có. Nếu những người ở thế hệ trước như bác anh, chú anh đều đã dùng hết thì tới lượt anh chị em họ có quan hệ huyết thống gần. Anh có mối quan hệ khá tốt với một số anh em họ, hơn nữa năng lực của họ cũng rất ổn. Vì kế hoạch trong tương lai, anh sẽ âm thầm giúp đỡ bọn họ triển khai hoạt động kinh doanh, chỉ càn có thành tích, chắc chắn các nguyên lão sẽ chú ý đến.”

“Wow! Anh Hàn, anh nhìn xa trông rộng thật.” Kỷ Hi Nguyệt cảm giác anh như một vị đế vương thực thụ. Vì một thế hệ hoàng đế, một thế hệ quân thần, anh đã bắt đầu bố trí người của mình ngay khi vừa mới lên ngôi.

Triệu Húc Hàn xoa xoa đầu cô: “Trước đây anh cứ nghĩ kế hoạch sẽ còn rất lâu, nhưng có em ở bên cạnh, anh cảm thấy nó sẽ sớm được thúc đẩy.”

“Em giỏi thế cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

Triệu Húc Hàn đáp: “Em giỏi thật mà. Chuyện bên Mỹ em đã góp phần không nhỏ. Đặc biệt hơn là bây giờ em còn là một con át chủ bài trong tay anh.” Nói xong anh bật cười.

Kỷ Hi Nguyệt liền giảo hoạt nói: “Thì ra trong anh Hàn em chỉ là một con át chủ bài nhỉ.” Nói rồi cô còn giả bộ bĩu môi.

Triệu Húc Hàn nghệt ra mấy giây, sau đó lật đật nói: “Không phải. Anh không phải có ý này. Ý anh là bây giờ em đã có thể kề vai chiến đấu với anh. Em đừng nghĩ bậy. Nếu em không bằng lòng, anh sẽ không để em đi mạo hiểm.”

Triệu Húc Hàn nôn nóng giải thích. Anh cảm thấy mình đúng là điên rồi, sao lại có suy nghĩ như đang lợi dụng cô vậy chứ? Anh hoàn toàn không có suy nghĩ này, vì anh xem cô là người của mình, nên anh muốn cả hai cùng tiến bộ mà thôi.

Kỷ Hi Nguyệt liền bật cười ha hả, Triệu Húc Hàn thấy cô như vậy thì biết ngay là mình đã bị lừa.

“Anh Hàn, thì ra anh dễ bị lừa thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười muốn nội thương.

Khuôn mặt đẹp trai của ai kia liền đen sì, hờn dỗi nói: “Không được phép dùng chuyện này lừa anh. Em có biết anh lo lắng cho em lắm không?”

“Haha, biết rồi biết rồi. Anh Hàn, dạo này anh ăn nói có vẻ ngọt ngào hẳn lên đấy. Chắc đọc sách nhiều lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ bước lên thảm.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật: “Không thèm đọc sách.”

“Vậy là cảm xúc thật lòng đấy à? Em hiểu rồi, em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lai bật cười khanh khách, tâm trạng rất tốt.

Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ khùng điên của cô, có chút bất lực lắc đầu, sau đó cũng tự mình bật cười.

“Đấu một trận không? Chấp em một tay.” Triệu Húc Hàn khích cô.

Kỷ Hi Nguyệt nghe mà không cười nổi nữa, sầu não nói: “Chấp một tay? Anh Hàn, anh cũng khinh thường em quá rồi đó. Anh không thấy thực lực của em càng ngày càng tiến bộ sao?”

“Thử mới biết chứ!” Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ cong lên, “À phải rồi, tối mai đến nhà em ăn cơm nhé.”

“Tối mai?” Kỷ Hi Nguyệt không khỏi căng thẳng, “Vậy anh định khi nào đi Pháp? Em đi cùng với được không?”

“Dạo này công việc khá nhiều, bố anh tạm thời sẽ phụ trách chuyện ở Trung Quốc, nên có lẽ hai ngày nữa anh sẽ xuất phát. Em muốn đi à? Em không cần làm việc nữa sao?” Triệu Húc Hàn nhướn mày.

“Anh là ông chủ mà, em có công việc hay không do anh quyết định thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng nói, “Anh định cho em đi thật à?”

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đương nhiên, nếu không qua đó suốt ngày cứ nhìn gương mặt không lạnh như băng của Úy Mẫn Nhi, anh tiêu hóa không nổi.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó bật cười khanh khách. Đại ma vương càng ngày càng đáng yêu chết được.

“Được thôi, vậy em sẽ đi với anh, tiện thể đưa em đi chơi luôn.” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ đã muốn đi từ lâu, bởi vì chuyện của mẹ cô, nhưng lần này cô lấy lùi làm tiến, nếu Triệu Húc Hàn không đề cập, cô sẽ không nhắc, nhưng may là anh đã đề cập.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi