ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ cho rằng các nguyên lão là người đã âm mưu sát hại mẹ của Triệu Húc Hàn, nhưng bây giờ lại biết các nguyên lão là ám vệ của Triệu gia, từng làm việc cho chủ nhân, vậy chắc hẳn phải rất trung thành, sao lại có chuyện ám sát người phụ nữ mà chủ nhân yêu thương được?

Có điều cô vẫn nhịn không hỏi, vì biết đâu trong đây còn nhiều thứ dây mơ rễ má với nhau. Thôi thì sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Xe đến biệt thự Thiên Tinh, trong bãi đỗ đã có xe của thím Lý và Kỷ Thượng Hải, xem ra họ đã về trước.

Triệu Húc Hàn bắt đầu căng thẳng, Kỷ Hi Nguyệt nắm tay anh, phát hiện lòng bàn tay của anh ra rất nhiều mồ hôi.

Kỷ Hi Nguyệt rất muốn cười, anh là một cao thủ khí công đấy, sao lại có thể xảy ra chuyện này? Muốn áp chế cái gì chỉ là chuyện đơn giản, tại sao anh lại co quắp bất an như vậy?

“Đừng căng thẳng, đâu phải anh chưa từng gặp bố em. Đúng rồi, anh đừng có kêu là Kỷ tiên sinh nhé, cứ kêu là bác trai được rồi, như vậy mới giống bạn trai bạn gái, biết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nỏi.

“Nhưng bố em kêu anh là Triệu chủ nhân mà?” Thực ra lần gặp mặt đó Triệu Húc Hàn cảm thấy rất bất an.

“Em sẽ bảo ông ấy kêu anh là Húc Hàn, xưng hô là bước đầu tiên kéo gần khoảng cách, nhớ là phải cười nữa đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhéo nhéo mặt anh.

Triệu Húc Hàn vốn dĩ đang xụ mặt, vừa nghe Kỷ Hi Nguyệt nói liền nhếch miệng cười, nhưng nụ cười này có chút cứng nhắc, miệng thì toe toét nhưng ánh mắt lại không cười, nhìn rất quái dị.

“Mắt nữa, ánh mắt đừng có sắc bén như vậy. Là người nhà chứ không phải kẻ địch.” Kỷ Hi Nguyệt quả thực cạn lời, “Cứ như đối xử với em là được.”

Vừa dứt lời, bọn họ cũng vừa bước đến cửa, A Năm lập tức mở cửa ra.

“Đại tiểu thư, Triệu chủ nhân, hai người đến rồi!” A Năm cười rất xán lạn, có điều biểu cảm của Triệu Húc Hàn hơi cứng nhắc, đây cũng là lần đầu tiên anh ấy tiếp xúc với Triệu Húc Hàn ở khoảng cách gần như vậy.

Nhưng với thân phận là vệ sĩ kiêm tài xế của Kỷ Thượng Hải, chắc chắn anh ấy đã được nghe Kỷ Thượng Hải nói, đương nhiên cũng biết bạn trai của Kỷ Hi Nguyệt là Triệu Húc Hàn.

“A Năm, lâu quá rồi không gặp anh. Nhìn anh càng ngày càng vạm vỡ ra đấy.” Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc, nhìn A Năm hình như cường tráng lên hẳn.

A Năm liền nói: “Tại dạo này tôi siêng tập luyện ấy mà. Bọn lưu mạnh bây giờ rất nguy hiểm và ngang ngược, chúng tôi cũng phải lên level mới được.”

“Haha, nói rất đúng!” Kỷ Hi Nguyệt hiểu rồi. Có lẽ do chuyện của Tần Hạo và anh Toàn nên những người vệ sĩ như bọn họ cũng cảm thấy không mạnh là không được.

“Bố tôi đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Lão gia đang ở trong phòng bếp. Ông ấy nói là hôm nay muốn đích thân làm một món để đãi Triệu chủ nhân.” A Nam đáp.

Triệu Húc Hàn sửng sốt, xem ra Kỷ Thượng Hải rất vừa ý anh, vậy thì hai chai rượu trên tay anh liệu có keo kiệt quá không?

“Thật à? Nhiều năm rồi bố tôi chưa vào bếp đấy. Anh Hàn, em thấy chưa, bố em tốt với anh lắm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt phấn khích nói.

A Nam chạy vào trước báo cáo, chẳng mấy chốc Kỷ Thượng Hải mang tạp dề bước ra, nhìn thấy hai người liền cười nói: “Các con đến rồi đấy à!”

“Bố, bố xuống bếp thật à?” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói.

Triệu Húc Hàn liền đưa hai chai rượu lên: “Bác trai, đây là rượu vang, hy vọng bác sẽ thích.”

“Haha, khách sáo rồi, ăn một bữa cơm là được, đâu cần phải mang rượu chè gì đến. Sợ nhà tôi không có rượu à?” Kỷ Thượng Hải cười rất rạng rỡ, miệng thì nói như vậy nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy. A Năm vội vàng tiếp nhận.

Triệu Húc Hàn có chút ngượng ngùng, không biết nên đáp lại thế nào.

“Tới phòng khách ngồi trước đi, cơm nước sắp xong rồi. Thím Lý đang làm món cuối cùng.” Kỷ Thượng Hải cười tủm tỉm, nói.

“Bố, vậy để con đưa anh Hàn đi tham quan nhà mình một chút nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi