ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Thím Lý cười đáp: “Vậy thì đâu còn gọi là du lịch nữa. Ít nhất cũng phải đi ngắm phong cảnh hay danh lam thắng cảnh gì đó chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Không mệt thì đi đó đây, mệt thì đổi chỗ nằm nghĩ, dù sao chỉ cần không mệt là được. Thỉnh thoảng đổi môi trường sống, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn. Bố, bố cũng đừng vất vả quá. Con gái của bố cũng biết kiếm tiền rồi đấy.”

“Ồ? Con kiếm tiền gì? Kiếm tiền từ Húc Nguyệt sao?” Kỷ Thượng Hải vui mừng nói.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, có vẻ tiền lương mà cô kiếm được từ nghề phóng viên không được gọi là tiền nhỉ.

“Oh, có thể nói là như vậy. Bởi vì những chi phí mà trước đây bỏ ra đã bắt đầu thu lại được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa nói.

Triệu Húc Hàn liếc cô: “Chi phí đã bỏ ra bao nhiêu?”

“Cái đó em cũng không rõ, hình như năm ngàn vạn thì phải?” Kỷ Hi Nguyệt tính toán đại khái, chủ yếu là tiền đầu tư cho bộ phim của Lâm San đã là ba ngàn vạn.

Nhưng cũng may là những người mà bọn họ ký hợp đồng đều là người mới, nên chi phí cũng không đáng kể.

“Kiếm lại được chưa?” Kỷ Thượng Hải liền hỏi.

“Làm gì nhanh vậy được. Ý con là mới bắt đầu kiếm tiền thôi. Bố xem quảng cáo dầu gội đầu của Trần Á Nam chưa? Vừa mới ra mắt là đã nổi tiếng rồi, cho nên con nghe Cố Cửu nói có rất nhiều nhà quảng cáo đã gọi điện thoại đến mời Trần Á Nam đóng quảng cáo, đây không phải là chuyện tốt sao?”

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Ngoài ra bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ của Lâm San cũng đã đóng máy, công tác hậu kỳ khoảng tầm hai ba tháng, nhưng con đã yêu cầu bắt đầu phát sóng vào đúng ngày 11 Quốc Khánh. Bộ phim này chắc chắn sẽ kiếm về được bộn tiền.”

Kỷ Hi Nguyệt rất có lòng tin: “Nhìn đi, năm nay không chỉ thu hồi được vốn mà còn kiếm được rất nhiều tiền nữa.”

“Khá đấy. Như vậy thì tốt rồi.” Kỷ Thượng Hải nói.

“Đại tiểu thư, ánh mắt của cô cũng chuẩn thật.” Thím Lý khen ngợi cô.

“Vâng, haha. Anh Hàn có tin cuối năm nay em có thể kiếm được bộn tiền không?” Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn Triệu Húc Hàn.

“Kiếm được bao nhiêu gọi là nhiều?” Triệu Húc Hàn hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt liền sầm mặt, đúng vậy, trong mắt Triệu Húc Hàn chắc phải tầm ba trăm triệu đô la Mỹ mới gọi là nhiều, nhưng anh có khả năng kiếm ra được. Vậy cô nói cô có thể kiếm được mấy nghìn vạn thì có được gọi là bộn tiền không?

“Khụ khụ, không phải dựa trên tiêu chuẩn của anh, mà là tiêu chuẩn của em. Kiếm được năm nghìn vạn cũng là số tiền lớn rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Cuối năm, những người làm việc chăm chỉ hơn nửa năm nay sẽ có một năm mới tốt đẹp hơn.”

“Tiểu Nguyệt, hình như con nghĩ hơi xa rồi đấy. Chưa kiếm được tiền mà đã định khen thưởng cho nhân viên rồi sao?” Kỷ Thượng Hải vừa tức giận vừa buồn cười nói.

“Thì con có lòng tin như vậy mà. Với lại kiếm được tiền rồi thì phải chia nhau chứ, nếu không ai đâu dốc sức làm việc giúp con! Những người con mời về đều là thiên tài, sau này sẽ giúp con kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Con nghĩ qua năm là Húc Nguyệt của chúng con có thể lên sàn được rồi.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt thoáng lấp lánh.

Chỉ có lên sàn, tiền mới đẻ ra tiền, như vậy tài sản của cô mới dày lên được, mới có thể đáp ứng được điều kiện thứ hai của chủ mẫu Triệu gia.

Tập đoàn Kỷ Hải đã lên sàn, Bất Động Sản Kỷ Tinh cũng đã lên sàn, đối với nhiều người mà nói, hai công ty đã niêm yết này có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng hai trăm triệu đô la Mỹ thì vẫn còn cách rất xa.

Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, chắc phải tầm năm công ty niêm yết như vậy mới đủ được điều kiện này.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Có tham vọng. Xem ra vốn đầu tư của anh đã đúng chỗ. Không biết là trừ lĩnh vực điện ảnh ra thì em có ý tưởng gì khác để kiếm tiền không nhỉ?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: “Em có thể đi đánh bạc không”

Kỷ Thượng Hải nổi đóa, quát: “Đương nhiên là không thể! Con không biết mẹ con ghét nhất là mấy trò cờ bạc sao?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ biến sắc: “Thì con nói chơi thôi mà, chứ có làm thật đâu.”

Quả thật Bạch Thu Hà rất ghét mấy người chơi cờ bạc, bởi vì trong cuộc đời làm pháp y của bà, có rất nhiều người đã nhảy lầu tự tự, mà phần lớn nguyên nhân đều là do đánh bạc thua rồi nợ nần chồng chất, sau đó chết đi để lại nợ nần cho người nhà, làm cho người nhà cả đời phải sống trong sợ hãi thì món nợ đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi