ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Cố Cửu thấy khí sắc của cô rất tốt, khuôn mặt lại tươi tắn rạng rỡ, ra vẻ quan tâm nói: “Tiểu Nguyệt, cô không sao chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, ngồi xuống rồi nói: “Tôi thì có chuyện gì được?” Sau đó như sực nhớ ra chuyện gì, cô vội vàng la lên: “Không lẽ anh Hàn nói cho anh biết chuyện của chúng tôi tối qua rồi?”

Cố Cửu khẽ gật đầu: “Cậu ấy nói bệnh tâm lý của cô đã trở nặng, cậu ất rất lo lắng, hỏi tôi có nên mời giáo sư Trương Hành đến đây một chuyến không.”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy, không ngờ Triệu Húc Hàn vừa mới sáng sớm đã tìm Cố Cửu nói vấn đề này, làm cô xấu hổ quá đi mất.

“Không cần đâu. Trước đây chẳng phải anh ấy đã nói cả rồi sao? Thân thể của tôi không có vấn đề, mà vấn đề thuộc về bản năng, cho nên tôi chỉ cần tập quen là được. Nhưng thành thật mà nói thì anh Hàn phải chịu thiệt thòi rồi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng.

Cố Cửu đầu đầy gạch đen: “Cô biết thì tốt. Thêm vài lần nữa tôi sợ cậu ấy sẽ nội thương mất.”

“Khụ khụ, tôi hiểu mà, nhưng tôi cũng không biết làm thế nào cả. Rõ ràng trong lòng tôi đã chấp nhận anh ấy, nhưng đến giờ phút cuối cùng tôi lại không được. Trước đây tôi còn nghĩ, có khi nào vì anh Hàn mà tôi mới không được, với người đàn ông khác biết đâu được thì sao!”

Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi nói.

Cố Cửu sửng sốt, sau đó khuôn mặt đẹp trai trở nên kỳ quái, lông mày cau lại, nói: “Tiểu Nguyệt, đó không phải là suy nghĩ đúng đắn đâu.”

“Anh tưởng tôi không biết à?” Kỷ Hi Nguyệt liếc anh ấy, “Nếu để anh Hàn biết được, chắc chắn sẽ làm thịt tôi luôn.”

“Tôi cảm thấy cậu ấy sẽ không giết cô, nhưng bất kể đó là người đàn ông nào, chắc chắn cũng phải chết. Cô đừng hại người khác thì hơn.” Cố Cửu dở khóc dở cười.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười, trong lòng bắt đầu nổi tà ác: “Thực ra trước đây tôi từng nghĩ hay là thử với anh xem. Dù sao anh cũng là anh em tốt của anh Hàn, chắc anh sẽ không giết anh đâu nhỉ? Chúng ta cũng đâu làm tới bước cuối cùng, chỉ xem thử phản ứng của cơ thể tôi với anh thế nào thôi.”

“Tiểu Nguyệt!” Cố Cửu nhảy dựng lên, mặt mày đỏ bừng nói: “Cô, cô, cô đừng nổi điên. Tôi không muốn!”

“Xí, anh căng thẳng cái gì? Tôi chỉ là từng nghĩ thôi, chứ đâu có làm thật. Tôi cũng biết chuyện này không hợp lý mà.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường. Có cần phải phản ứng kịch liệt thế không? Cũng đâu có kêu anh đi chết.

Nhưng nói đến thì cũng thấy giống đi chết thật.

Nội tâm của Cố Cửu không ngừng đấu tranh kịch liệt, khuôn mặt điển trai vẫn đang nóng hầm hập, chỉ cần nghĩ đến thôi là anh ấy đã cảm thấy bấn loạn. Đúng là, người phụ nữ này sắp hại chết mình rồi.

Sao anh ấy lại đi thích một cô yêu nữ tà ác như vậy nhỉ? Cái này có được tính là quyến rũ người khác không?

Trong đầu Cố Cửu bắt đầu suy nghĩ viễn vông, Kỷ Hi Nguyệt mặc kệ anh ấy, cầm túi lên rồi nói: “Tôi làm việc đã. Tối nay phải đi rồi. Công ty có chuyện gì cần thì anh cứ báo cho tôi biết. Tốt nhất anh nên tranh thủ thời gian, vì phải tầm một tuần tôi mới quay lại.”

Nói xong cô bước vào phòng trong. Sắc mặt của Cố Cửu vẫn rất khó coi, anh ấy xoay đầu nhìn theo cô, sau đó thở phào nhẹ nhõm rồi thả người xuống ghế, quả thực còn kịch liệt hơn là đi đánh một trận nữa.

Kỷ Hi Nguyệt vào trong, mở máy tính lên, đầu tiên như thường lệ là vào đài truyền hình Cảng Long, sau đó nói chuyện với Liễu Đông, sau nữa là xem xét các hoạt động đang tiến hành của Húc Nguyệt.

Lúc nhìn thấy Trần Á Nam lại nhận được một quảng cáo sữa rửa mặt trị giá hai trăm vạn, cô đã bật cười. Quảng cáo đầu tiên chỉ nhận được hai mươi vạn, nói ra lại thấy có chút mất mặt.

Không ngờ vừa nổi tiếng thì giá cả đã tăng lên như diều gặp gió.

Bên dưới vẫn còn một vài quảng cáo chưa trả lời, nhưng tất cả đã được định giá. Xem ra Cố Cửu đang trong quá trình cân nhác. Kỷ Hi Nguyệt cũng không có nhiều nhận xét, cô tin về phương diện này Cố Cửu rất có năng lực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi