ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó mặt mày hớn hở nói: “Anh Hàn, anh yên tâm về em như vậy, có phải cũng cảm thấy thực lực của em rất khá không?”

“Em còn tâm trạng nghĩ đến mấy chuyện này ư? Không lo lắng sao?” Triệu Húc Hàn vươn tay xoa đầu cô, trong đầu người phụ nữ này đang lắp thứ gì mà logic khác người thế không biết.

“Thực lực của ông ta không bằng La Hi, vì hai người bọn họ đã từng giao đấu.” Triệu Húc Hàn cho Kỷ Hi Nguyệt một đáp án.

“Thế thì có gì phải lo lắng. Em đâu còn là Kỷ Hi Nguyệt của trước kia nữa. Yên tâm đi, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Đồ hóa trang của em đâu?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Không vội, đến tối mới hành động. Lan Khê đang sắp xếp mọi thứ. Bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị đi gặp Úy Mẫn Nhi.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn gợn lên một nụ cười giễu cợt.

Kỷ Hi Nguyệt cười khổ nói: “Lại phải gặp vị tình địch này nữa rồi.”

“Cô ta chưa bao giờ là tình địch của em.” Lời nói của Triệu Húc Hàn khiến tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt tốt lên trong nháy mắt, lập tức khen thưởng cho anh một nụ hôn.

“Phải đi dùng tiệc trưa với Úy Mẫn Nhi, nên em thay lễ phục đi.” Triệu Húc Hàn nhìn bộ đồ thoải má trên người cô rồi nói.

“Được!” Kỷ Hi Nguyệt liền đáp lại một tiếng, “Phải xinh đẹp chỉnh chu hơn Úy Mẫn Nhi, để xem cô ta còn lấy gì thắng được em.”

“Em vẫn luôn đẹp hơn cô ta mà.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt cười.

“Ừ nhỉ, mà mẹ của cô ta là người Trung Quốc à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, hơn nữa có thể em sẽ rất bất ngờ, đó là mẹ cô ta cũng là người của Thiết gia.” Triệu Húc Hàn nhướn mày.

“Sao cơ? Người của Thiết gia? Không phải chứ? Là người nhà của lão chủ mẫu Triệu gia sao?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không dám tin.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Có điều không phải là trực hệ. Quan hệ với Triệu Vân Sâm vẫn khá xa. Nhưng Thiết gia và Quốc Tế Úy Lam có mối làm ăn qua lại, cho nên nếu xử trí không tốt sẽ rất phức tạp.”

“Ôi trời! Chuyện này đúng là rất khó xử lý. Thảo nào Úy Mẫn Nhi lại có tự tin như vậy, sau lưng có chỗ dựa lớn thế cơ mà.” Kỷ Hi Nguyệt quả thực chưa từng nghĩ đến chuyện này.

“Thực ra cũng chẳng sao cả. Thiết Hồng Nương đã gả vào Triệu gia, tức là người của Triệu gia, cho nên bà ta phải đặt quyền lợi của Triệu gia lên hàng đầu. Sở dĩ Thiết gia vẫn luôn hùng mạnh, đó là bởi vì chủ nhân hiện tại của Thiết gia, Thiết Quý Hoành trên thương trường có rất nhiều thủ đoạn tàn sát và nham hiểm, từng nhiều lần đụng chạm với Triệu gia và hoàn toàn không ý định nhượng bộ. Nhưng có một điểm anh khá tán thưởng, đó là anh ta rất có tài kinh doanh.”

“Xừ, có giỏi giang đến đâu thì cũng là người của Thiết gia. Mà anh ta có quan hệ gì với Thiết Hồng Nương?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Là cháu đích tôn của anh trai Thiết Hồng Nương, tuổi tác thì lớn hơn anh bốn tuổi, nhưng về vai vế thì vẫn nhỏ hơn anh.” Triệu Húc Hàn có vẻ muốn cười.

“Các anh đã từng chạm mặt rất nhiều lần sao?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.

Triệu Húc Hàn gật đầu, khẽ ừm hai tiếng: “Mặc dù anh ta rất lợi hại, nhưng vẫn không phải là đối thủ của anh.”

“Anh ta cũng là một người luyện khí công?” Kỷ Hi Nguyệt có chút đau não nói.

“Đúng vậy, hơn nữa còn rất mạnh. Anh ta là người lợi hại nhất trong hai thế hệ gần đây của Thiết gia.” Triệu Húc Hàn nói, “Nếu không phải vì điều này, anh ta làm gì vượt qua được một thế hệ để ngồi lên chiếc ghế chủ nhân của Thiết gia.”

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Những gia tộc như bọn anh thật sự quá phức tạp, thành viên cũng đông đúc. Xem ra phụ nữ gả vào đó thực chất chỉ để nối dõi tông đường. Người quá nhiều, chết một vài mạng cũng chẳng sứt mẻ gì.”

Triệu Húc Hàn không phản bác, vì lời nói của Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất đúng. Tuy rằng phụ nữ được gả vào hào môn có vẻ rất hạnh phúc, thậm chí là về mặt tiền bạc còn khiến người ngoài hâm mộ đến chết, nhưng thực chất chỉ để nối dõi tông đường.

“Tiểu Nguyệt, em có sợ sẽ trở thành kiểu phụ nữ như vậy không?” Triệu Húc Hàn đột nhiên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, có chút lo lắng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi