ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đầu vậy? Đây là những chuyện mà cô nên nghĩ sao? Nhưng đúng là những gì cô vừa nói thực sự là một vấn đề.

Đêm trước nếu không phải anh phản ứng nhanh, có lẽ đã bị Kỷ Hi Nguyệt đá ra khỏi giường. Với lại người tu luyện khí công như cô, thực lực quả thực là càng ngày càng mạnh lên, nên đúng là phải đặc biệt cẩn thận.

Triệu Húc Hàn đột nhiên cảm thấy phiền não, có lẽ đây gọi là nghiệp quật. Ai bảo đêm đó anh đối xử thô bạo với người phụ nữ này như vậy, để lại bóng mờ cho tâm lý và sinh lý của cô, rồi trở thành một chứng bệnh tâm lý.

“Đi thôi, nghĩ gì vậy!” Kỷ Hi Nguyệt kéo lại chiếc khăn choàng cùng màu của mình, sau đó nắm tay Triệu Húc Hàn, nói.

Triệu Húc Hàn hoàn hồn, khẽ gật đầu rồi hai người cùng ra ngoài.

Lần này Tiêu Ân không lái xe nữa, mà trở thành vệ sĩ đi phía sau hai người. Úy gia cho xe đến đón, hơn nữa còn là loại xe sang trọng rất phô trương.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, đây là đang chứng tỏ nhà cô ta có nhiều tiền sao? Bản thân cô đến bây giờ tài sản cũng đã được kha khá, nhưng vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn.

Ngồi lên xe, Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn đường phố Paris và văn hóa địa phương, phong tục ngữ cảnh nước ngoài khiến Kỷ Hi Nguyệt càng thêm hứng thú, mắt cứ dán chặt ra ngoài, hận không thể xuống xe đi dạo vài vòng cho đã cơn thích.

Có lẽ mua sắm dạo phố là bản chất trời sinh của phụ nữ thì phải.

Nhưng xe càng lái, cảnh vật xung quanh càng thưa người, sau đó tiến vào đại lộ nhiều cây xanh. Tầm khoảng bốn mươi phút sau, Kỷ Hi Nguyệt phát hiện đang đi vào một nơi xanh biếc không có bất kỳ kiến trúc nào khác. Phía trước dần xuất hiện một trang viên giống hệt như một toà lâu đài.

“Wow! Úy gia lớn tới vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực có chút khiếp sợ, nó giống hệt như tòa lâu đài cổ thường thấy trên TV, tràn ngập phong cách Anh Quốc, hơn nữa còn nguy nga tráng lệ, lộng lẫy ngút ngàn.

“Đây là nhà cổ của Úy gia. Chúng ta có thể phải nán lại cho đến bữa tối.” Triệu Húc Hàn đánh tiếng dặn dò Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt thoáng kinh ngạc: “Muộn thế cơ à?”

“Ừm, Uy gia rất nhiều người, hơn nữa có lẽ còn mời khách, nên phải xã giao một chút. Nếu anh và em bị tách ra, em nhớ phải tự cẩn thận.” Triệu Húc Hàn nói với cô.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Anh yên tâm đi, không phải có Úy tiểu thư sao? Em có thể kêu cô ta ở cùng em, để cô ta thể hiện vai trò chủ nhà.”

Triệu Húc Hàn khẽ siết chặt tay cô, Kỷ Hi Nguyệt liền quay đầu nhìn anh, thấy sắc mặt của anh không được tốt, cô khẽ nhếch miệng cười.

Kỷ Hi Nguyệt biết anh đang lo lắng, nhưng cô thật sự không thấy có gì đáng quan ngại, lẽ nào đang ở nhà họ Úy mà Úy Mẫn Nhi còn dám giết cô hay gì?

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa trang viên, bảo vệ lập tức chạy tới mở cửa xe, nói một tràng tiếng Pháp, Kỷ Hi Nguyệt nghe mà không hiểu nổi một chữ.

Nhưng không ngờ là Triệu Húc Hàn cũng biết nói tiếng Pháp, khiến Kỷ Hi Nguyệt lại lần nữa đầy kinh ngạc, người đàn ông này rốt cuộc có gì là không biết nữa không?

Một người phụ nữ ăn mặc trang phục cung đình kiểu Châu Âu chạy ra, Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn, không phải Úy Mẫn Nhi thì còn ai vào đây nữa. Nhưng ngặt nỗi trong mắt Úy Mẫn Nhi chỉ có một mình Triệu Húc Hàn, hoàn toàn không nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đứng sau lưng anh.

“Húc Hàn, anh đến rồi à! Vào đây nhanh lên.” Úy Mẫn Nhi vẫn gọi thẳng tên của Triệu Húc Hàn như trước, như đang chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất thân mật.

Kỷ Hi Nguyệt cười thầm trong lòng, sau đó nhếch môi cười nói: “Úy tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Nụ cười trên mặt Úy Mẫn Nhi chợt cứng ngắc. Không phải cô ta không nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, mà là không thèm để ý đến người phụ nữ này.

Thực chất cô ta đã biết Kỷ Hi Nguyệt sẽ đi theo, điều này chứng tỏ là tình cảm của Triệu Húc Hàn dành cho Kỷ Hi Nguyệt càng ngày càng sâu đậm, khiến cô ta không thể không tăng thêm sự phòng bị và nhanh chóng xúc tiến thêm một bước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi