ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt mở mắt ra, thấy sắc mặt bất lương của Thiết Quý Hoành, cô bèn vươn tay tát anh ta một cái.

“Bốp!” Cái tát này còn vang lên rất giòn giã.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không ngờ là người đàn ông này không hề né tránh. Anh ta là một cao thủ khí công cơ mà?

Thực tế là không phải Thiết Quý Hoành không né tránh, mà căn bản là anh ta không nghĩ Kỷ Hi Nguyệt sẽ phản ứng như vậy, cho nên mới sơ ý ăn một cái tát trong sự ngỡ ngàng.

Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi lùi về phía sau, lớn tiếng la lên: “Cứu mạng!”

Thiết Quý Hoành vốn dĩ đã sầm mặt, thấy Kỷ Hi Nguyệt còn la lớn, anh ta lập tức bắt cô lại, còn dùng một tay bịt miệng cô.

Kỷ Hi Nguyệt liều mạng vùng vẫy, trong lòng rất muốn giết chết người đàn ông này, thật con mẹ nó láo lếu mà.

“Đừng la. Tôi không muốn tổn thương cô!” Thiết Quý Hoành nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Kỷ Hi Nguyệt, nói.

Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể ưm ưm gật đầu, nước mắt rớt xuống, diễn xuất này mà không cầm được tượng vàng Oscar thì đúng là không còn gì để nói.

Có điều Thiết Quý Hoành không ngờ là Kỷ Hi Nguyệt sẽ bật khóc. Người bị ăn một cái tát vừa đau vừa tức là anh ta, nhưng dáng vẻ của cô rõ ràng là đã bị khiếp sợ. Nếu cô thật sự là một cao thủ khí công, điều này hoàn toàn không thể xảy ra.

Còn nếu cô đang diễn xuất, thì quả thực người phụ nữ này quá đáng sợ.

Thiết Quý Hoành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kỷ Hi Nguyệt, bàn tay đang bịt miệng cô từ từ buông ra, nhưng có vẻ như không nỡ, anh ta lại đưa tay lên lau nước cho Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cả người run rẩy, sự sợ hãi trong mắt càng đậm thêm.

“Xin lỗi nhé. Tôi không phải cố ý đâu. Chỉ là muốn thăm dò cô một chút thôi, chứ không hề có ác ý. Dọa cô sợ rồi, tôi thực sự xin lỗi.” Thiết Quý Hoành lùi lại vài bước, cúi đầu xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt.

Nhìn năm dấu tay trên mặt anh ta, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất sảng khoái, nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rớt xuống càng lúc càng nhiều.

“Xin lỗi, Kỷ tiểu thư, thật sự xin lỗi cô. Mong cô hãy thứ lỗi cho tôi, tôi sẵn sàng đền bù cho cô.” Nhìn dáng vẻ bất lực đáng thương như hoa lê dính mưa rào của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng Thiết Quý Hoành có chút rung động, rất muốn ôm lấy cô để an ủi.

Suy nghĩ này vừa xẹt qua khiến anh ta cũng rất ngỡ ngàng, mặc dù từ ánh mắt đầu tiên đã bị vẻ đẹp của Kỷ Hi Nguyệt hớp hồn, nhưng phần lớn là vì anh ta cảm thấy cô là một cao thủ khí công nên mới có hứng thú dạt dào.

Nhưng bây giờ hành động của cô đã chứng minh cô không phải là một người tu luyện khí công, tại sao trong lòng anh ta lại cuồn cuộn dậy sóng như vậy? Chắc có lẽ lâu rồi anh chưa gần phụ nữ.

“Anh đi đi, đi nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Kỷ Hi Nguyệt bịt miệng khóc nức nở.

“Được được được, tôi đi, cô đừng khóc nữa nhé, nhưng cô đừng nói ra chuyện này với ai được không? Tôi sợ sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có. Tôi sẽ đền bù cho cô, thật đấy. Cô có điều kiện hay yêu cầu gì đó thì cứ nói, tôi có thể làm được nhất định sẽ làm.” Thiết Quý Hoành vẫn có chút sợ Triệu Húc Hàn, vì dù sao Kỷ Hi Nguyệt cũng là người phụ nữ của anh.

Người phụ nữ của mình bị ức hiếp, nếu Triệu Húc Hàn không làm gì thì mới là chuyện lạ, thủ đoạn của tên Triệu Húc Hàn này không phải là anh ta không biết, đến lúc đó anh ta chắc chắn sẽ nhận lấy hậu quả rất cay đắng.

Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm trong lòng, điều kiện này hình như cũng không tệ.

“Anh đi đi. Tôi phải đi trang điểm lại, nếu không anh Hàn nhất định sẽ hỏi.” Kỷ Hi Nguyệt nức nở, dáng vẻ đáng thương và nhỏ bé của cô quả thực rất bất lực, đánh thẳng vào trái tim Thiết Quý Hoành.

“Xin lỗi cô, là tôi đã quá kích động. Cứ giữ điều kiện đó trước nhé. Bất cứ lúc nào cô nghĩ ra cũng có thể nói với tôi, Thiết Quý Hoành tôi nói được làm được, tôi cũng không thích mắc nợ người khác.” Thiết Quý Hoành nói xong thì nhanh chóng rời khỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi