ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Cố Tích Cửu hất nhẹ tóc đẹp trên trán một chút, cười nói: "Cửu nhi tất nhiên không sao, Cửu nhi may mắn mạng lớn. Hơn nữa ông trời có mắt, luôn ban phước cho Cửu nhi được an toàn ngay trong thời điểm quan trọng. Di nương, có đúng hay không?"

Lãnh Hương Ngọc: "......" Trong lòng bà ta tức giận gần như hộc máu, nhưng không thể nói gì? Bà ta chỉ có thể đồng ý một tiếng: "Rất đúng, rất đúng...... Cửu nhi thật có phúc khí......"

Trong lòng Cố Thiên Triều lại có một chút nghi ngờ, vừa rồi Cố Tích Cửu ngã một cú cũng quá trùng hợp!

Hắn vừa rồi dưới tình thế cấp bách đã túm nàng một cái, dùng tới tám phần công lực, tốc độ cực kỳ mau. Nhưng Cố Tích Cửu trời xui đất khiến vẫn trốn đi được, ngay một sợi tóc của nàng hắn cũng chưa đụng tới. Đây cũng là ngẫu nhiên?

Trong lòng hắn vừa động, vươn tay một cái đã bắt được cổ tay của Cố Tích Cửu: "Cửu nhi, vừa rồi ca ca thật sự xin lỗi. Tới, để ca ca nhìn xem muội có bị thương hay không?"

Nhìn thì giống như hắn đang xem xét thương thế của nàng, nhưng hắn lại đang âm thầm tra xét linh lực ở trên người nàng......

Một lát sau hắn buông cổ tay nàng ra. Hắn đã suy nghĩ quá nhiều, nha đầu này vẫn là phế tài linh lực, trên người không hề có một chút linh lực.

Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn hắn, muốn cười mà không cười được: "Nhị thiếu gia có tìm ra điều gì hay không?"

"Không có gì, Cửu nhi hiền lành tất có phúc khí, không hề bị thương." Cố Thiên Triều chỉ có thể nói như vậy.

Một hồi phong ba nho nhỏ cứ trôi qua như vậy, Lãnh Hương Ngọc chịu đựng đau đớn quay về thay quần áo trước.

Cố Tạ Thiên muốn hóa giải mâu thuẫn nhỏ này, cố tình nhẹ nhàng nói: "Tất cả đều không sao, xem như may mắn. Hiếm khi Thiên Triều trở về, người một nhà chúng ta hãy cùng nhau đoàn tụ. Cửu nhi, con cũng tới đây đi. Trước đây không phải con rất thích ca ca trở về hay sao? Đúng rồi, Thiên Triều còn chuẩn bị quà cho con, nó vẫn luôn quan tâm tới con. Thiên Triều, con đã chuẩn bị quà gì cho muội muội con? Nhanh lấy ra đây."

Cố Thiên Triều dừng lại một chút: "Điều này......"

"Điều này cái gì? Mau lấy ra đây." Ánh mắt Cố Tạ Thiên chăm chú nhìn vào trên ống tay áo của Cố Thiên Triều.

Trong ống tay áo của Cố Thiên Triều có một cái túi trữ vật. Túi trữ vật không lớn, nhưng có thể để vào rất nhiều đồ trong đó. Tất cả những món quà Cố Thiên Triều đưa ra hôm nay, đều được lấy ra từ trong túi trữ vật kia......

Bị phụ thân nhìn chằm chằm như vậy, Cố Thiên Triều chỉ có thể căng da đầu lấy một món đồ từ trong túi trữ vật ra và đưa cho Cố Tích Cửu.

Một chiếc trâm bạc.

Một chiếc trâm bạc bình thường, thủ công thô ráp, thậm chí mặt trên không có hoa văn gì, trên thị trường rất dễ dàng mua được loại này, hai lượng bạc một chiếc, mỗi một nữ tử ở Phi Tinh Quốc gần như đều có chiếc trâm cài này.

Sắc mặt Cố Tạ Thiên trầm xuống!

"Đây là quà con muốn tặng Cửu nhi?" Những nha đầu trong tướng quân trong phủ của ông còn mang những chiếc trâm cài đầu xa hoa hơn nhiều!

Cố Tạ Thiên vẫn luôn cho rằng nhi tử đối xử rất tốt với Cửu nhi, không ngờ ——

Cố Thiên Triều âm thầm kêu khổ trong lòng, trong cảm nhận của hắn, xấu nha đầu kia vẫn luôn giống như cỏ dại, sẽ không có người để ý.

Hắn thoáng đưa cho nàng một món quà đều giống như một sự ban ân lớn, tiểu nha đầu mang ơn đội nghĩa hắn cũng là điều bình thường.

Thật ra trong lòng hắn căn bản chưa bao giờ quan tâm tới muội muội này, thậm chí còn chán ghét nàng.

Vì vậy ngay cả mỗi lần mang quà về cho nàng đều là tùy cơ ứng biến, tùy tiện mua một cái gì đó ở trên phố là được.

Trâm bạc làm quà cho nàng lần này đã là món đồ cao cấp nhất hắn từng mua cho nàng......

Hắn cho rằng trâm bạc này cũng đủ khiến cõi lòng của tiểu nha đầu tràn đầy cảm kích mà vây quanh hắn mấy vòng, nhưng không ngờ lần này trở về mọi thứ đã thay đổi như thế ——

Rõ ràng cây trân khá lạnh nhưng lại giống như than lửa nằm ở trong tay hắn, đưa ra không được mà cất đi cũng không xong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi