ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

"Tiểu Vũ, hôm nay ngươi mặc cái áo đỏ bạc trông rất đáng yêu, ngọc bội này rất hợp với bộ quần áo. Tới, cho ngươi." Cố Tích Cửu chuyển bàn tay nhỏ, trực tiếp đặt ngọc bội vào trong tay thị nữ phía sau.

Thị nữ kia là nha đầu bên người nàng, rất trung thành với Cố Tích Cửu, ngày thường nếu Cố Tích Cửu cho nàng ấy thứ này nàng ấy sẽ không dám nhận, rốt cuộc nó quá quý giá!

Nhưng hiện tại ——

Hiện tại nàng ấy phải tiếp nhận nó để chọc giận thập nhị hoàng tử!

Vì thế Tiểu Vũ lập tức vui mừng nói một tiếng cảm tạ, sau đó tiếp nhận và đeo ở trên người.

Thị nữ nhẹ nhàng dạo qua một vòng: "Tiểu thư, ngọc bội này quả nhiên rất hợp với Tiểu Vũ. Đa tạ tiểu thư."

Cố Tích Cửu mỉm cười: "Ngươi thích là tốt. Thật ra thập nhị điện hạ rất có ánh mắt. Tiểu Vũ, hãy cảm tạ thập nhị điện hạ đi. "

Tiểu Vũ lập tức thi lễ với Dung Ngôn: "Đa tạ thập nhị điện hạ."

Lần này khuôn mặt tuấn tú của Dung Ngôn gần như tái mét, hắn không nhịn được đen mặt lại: "Tích Cửu, ngọc bội này là bổn vương tặng nàng! Vì sao nàng lại đưa nó cho một nha đầu?!"

Cố Tích Cửu nhướng mày: "Điện hạ thật sự muốn đưa ngọc bội này cho ta?"

"Đương nhiên!" Dung Ngôn tức giận.

"Nếu đã đưa cho ta, ta đây liền có quyền quyết định xử lý nó. Bất luận ta đưa nó cho ai, điện hạ đều không có quyền can thiệp, đúng không? "

Dung Ngôn:"...... " Hắn nghẹn họng một lát, sau đó tức giận nói: "Những thứ bổn vương tặng, nàng nên cẩn thận trân quý. Nàng tuỳ ý đưa cho hạ nhân như thế, bổn vương tất nhiên là muốn can thiệp!"

Cố Tích Cửu cười cười: "Thì ra là thế! Tiểu Vũ, trả lại ngọc bội cho thập nhị điện hạ."

"Vâng!" Tiểu Vũ rất sảng khoái lấy ngọc bội xuống, trực tiếp đặt ở trước mặt Dung Ngôn: "Thì ra Thập nhị điện hạ không phải thật tình muốn tặng quà cho tiểu thư nhà ta, vậy nô tỳ xin trả lại cho điện hạ."

Dung Ngôn: "......" Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn xanh trắng đan xen, không biết nên phản ứng thế nào.

Hắn cho rằng hắn có thể thắng một ván, nhưng không ngờ hắn lại tự đào mồ cho mình!

Trong cơn giận dữ, hắn bỗng nhiên đứng lên: "...... Ngươi......" Ống tay áo của hắn trong lúc vô ý đã quét trên mặt bàn, ngọc bội rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng choang, vỡ tan thành tám mảnh!

Dung Ngôn: "......" Mặc dù hắn là hoàng tử, nhưng hắn chỉ mới có được sự sủng ái gần đây mà thôi. Hắn có thêm một số đồ vật, cuộc sống cũng tốt hơn một chút. Nhưng của cải vẫn không nhiều lắm, ngọc bội này có thể trị giá bằng một phần ba của cải của hắn. Lúc này cứ như vậy bị rơi xuống vỡ nát, hắn vừa đau lòng lại vừa tức giận, khuôn mặt tuấn tú trở nên xanh mét!

Hắn muốn nổi cơn thịnh nộ, muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng hắn còn chưa kịp làm điều gì, Cố Tạ Thiên đã tiến lên hoà giải: "Thập nhị điện hạ bớt giận, Tiểu Cửu còn nhỏ tuổi, thập nhị điện hạ đừng để ở trong lòng."

Sau đó ông quay qua phê bình nữ nhi của mình: "Tiểu cửu, thập nhị điện hạ tặng quà cho con, con thật sự không nên tặng cho người khác......"

Cố Tích Cửu thở dài: "Thì ra còn có đạo lý này, vậy đúng là Tích Cửu sai rồi. Nhưng Tích Cửu không thích những thứ thập nhị điện hạ đưa cho, vừa rồi không muốn khiến điện hạ mất mặt nên đã nhận lấy. Nếu điện hạ cảm thấy ta không có quyền xử lý những thứ kia, vậy ta dứt khoát trả lại hết cho điện hạ." Nàng ra hiệu cho Tiểu Vũ bên người: "Đi lấy tất cả những thứ thập nhị điện hạ đã tặng trong mấy năm qua tới đây cho bổn tiểu thư."

Tiểu Vũ lập tức vâng lời rời đi.

Sắc mặt Dung Ngôn càng trở nên khó coi: "Ta không có ý này ——"

Tiểu Vũ hành động cực kỳ nhanh chóng, một lát sau, nàng ấy đã ôm theo một cái hộp màu tím quay lại: "Tiểu thư, tất cả những thứ thập nhị điện hạ tặng đều ở trong này."

Cố Tích Cửu mở rương ra, đẩy về phía Dung Ngôn: "Thập nhị điện hạ hãy kiểm kê một chút trước khi thu hồi lại."

Cố Tạ Thiên tất nhiên cũng nhìn thấy được những thứ bên trong, khuôn mặt ông lập tức đen lại!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi