ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Có lẽ hắn đã dựa vào manh mối, phán đoán ra nàng!

Rốt cuộc thế giới này người biết thuật thuấn di không nhiều!

Có lẽ đây chính là bước đột phá của hắn!

Của ngã vừa rồi của hắn, chẳng phải là muốn thăm dò xem nàng có thể dùng thuật thuấn di hay không hay sao?

Nha, Thái tử này có thể căn cứ vào bộ trang phục kia mà nghi ngờ nàng, nói không chừng Tứ hoàng tử Dung Sở cũng có thể đang nghi ngờ nàng......

Thật đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Cố Tích Cửu vừa mới chuyển suy nghĩ, bên ngoài đã truyền đến một tiếng bẩm báo: "Tứ hoàng tử giá lâm! Thánh nữ Thiên Vấn Tông giá lâm"

Cố Tích Cửu: "......"

Thương Khung Ngọc kêu rên một tiếng ở trong đầu Cố Tích Cửu: "Xong rồi, oan gia đối đầu đã tới cửa!"

Sau một hồi bận rộn, Tứ hoàng tử Dung Sở và Cổ Tích Tích được mọi người cung nghênh vào tướng quân phủ......

......

Trong cùng một ngày, ba vị hoàng tử và thánh nữ Thiên Vấn Tông giá lâm tướng quân phủ, chẳng những Cố Tạ Thiên có cảm giác tự hào, ngay cả một góc xí phòng khí trời cũng muốn bay cao!

Tiệc rượu tất nhiên một lần nữa được dọn ra một bàn lớn, toàn bộ đều là sơn hào hải vị, các loại rượu ngon món ngon đều đầy đủ hết.

Hôm nay rất kỳ lạ, Tứ hoàng tử luôn luôn mắt cao hơn đỉnh cũng nói ra lý do tới đây không khác gì so với Thái tử Dung Già La.

Hắn tới tướng quân phủ cũng vì muốn tham gia gia yến, các tiểu thư trong phủ không cần giữ lễ tiết, cùng nhau dùng bữa là được.

Thậm chí hắn còn đưa thêm một lý do khác, đó là thánh nữ Thiên Vấn Tông có y thuật kinh người, nghe nói trên mặt lục tiểu thư tướng quân phủ có vết bớt đỏ, cố ý tới đây xem, có lẽ có thể diệu thủ hồi xuân cho nàng, để nàng khôi phục dung nhan kiều mỹ.

Lý do này tất nhiên khiến Cố Tạ Thiên cực kỳ cảm động! Cõi lòng ông ngay lập tức tràn đầy hy vọng nhìn nhìn Cổ Tích Tích.

Cổ Tích Tích một thân bạch y như tuyết, trên mặt đẹp thanh lãnh tuyệt trần không có biểu tình gì. Nàng ta đánh giá trên dưới Cố Tích Cửu vài lần, sau đó vươn tay: "Đưa tay cho ta." Giọng điệu của nàng ta cực kỳ kiêu ngạo.

Trong lòng Cố Tích Cửu cười lạnh. Nàng biết vị thánh nữ này chắc chắn đang vờ xem bệnh cho nàng để thí nghiệm sâu cạn của nàng.

Vì thế, một đôi con ngươi của nàng gãi đúng chỗ ngứa, giả vờ biểu hiện sự chờ mong, bình tĩnh đưa tay ra.

Cổ Tích Tích quá sạch sẽ, khi chạm vào mạch tượng của Cố Tích Cửu còn lót một lớp khăn trắng như tuyết.

Một lát sau, đáy mắt nàng ta xẹt qua một tia thất vọng, buông tay Cố Tích Cửu và thờ ơ nói: "Vết bớt màu đỏ trên mặt Cố tiểu thư đã có độc từ khi mới sinh ra. Nếu như có thể tu luyện được linh lực cấp 8, hoặc dùng phương pháp tẩy cốt đổi tủy thì có thể bức độc ra ngoài. Nhưng trên người Cố tiểu thư không có chút linh lực nào, vì thế không thể trị liệu, xin lỗi!"

Nàng ta vừa đưa ra suy luận phán đoán như vậy, mỗi người đều có phản ứng khác nhau.

Cố Thiên Tình khẽ thở dài, dường như đang tiếc hận cho Cố Tích Cửu, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Đối với những tỷ muội khác, có kẻ vui sướng khi người gặp họa, nhưng cũng có kẻ cảm thấy thương hại nàng......

Cố Tạ Thiên thực sự rất thất vọng, nhưng ông vẫn chưa từ bỏ ý định, không nhịn được hỏi một câu: "Thật sự không có biện pháp nào sao? Nếu lệnh sư ra tay......"

Cổ Tích Tích nói giọng lạnh lùng: "Chứng bệnh này của lệnh ái, cho dù đại la thần tiên tới đây cũng không thể làm gì! Hơn nữa gia sư có thân phận thế nào, không phải bất cứ ai cũng được người trị liệu......"

Trong giọng nói của nàng ta tràn đầy khinh thường đối với người cấp thấp, giống như Cố Tích Cửu chỉ là một con chó con mèo ở trên đường cái.

Cố Tạ Thiên hơi đổi sắc mặt, vị thánh nữ này nói chuyện thật không lưu tình chút nào! Khiến Đại tướng quân như ông cũng có chút không hạ được đài......

Cố Tích Cửu chỉ bất động thanh sắc, lẳng lặng liếc mắt nhìn Cổ Tích Tích một cái, đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi thật sự là thánh nữ Thiên Vấn Tông?"

Một câu hỏi vừa nói ra, quả thực giống như long trời lở đất!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi