ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

"Nói trọng điểm!" Cố Tích Cửu ngắt lời nàng ta: "Không cần nói đông nói tây, ngươi chỉ cần trả lời hai vấn đề phía sau của ta là được."

Mặt đẹp của Cổ Tích Tích hơi đỏ: "Mấy năm nay sư phụ ta đã trị khỏi tổng cộng khoảng 130 người, thân phận của bọn họ tất nhiên không thấp, đều là những người có tài......"

"Rốt cuộc là 130 mấy?"

"138!" Cổ Tích Tích âm thầm cắn răng, nói ra một con số.

"Ngươi chắc chắn không?"

Cổ Tích Tích cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng không hiện ra trên mặt, ngạo nghễ nói: "Chắc chắn!"

"Sai! Tông chủ Thiên Vấn Tông đã hành nghề y được 88 năm, chữa lành cho tổng cộng 248 người, bọn họ có nhiều thân phận khác nhau. Có bá chủ một phương nhưng cũng có bá tánh bình thường. Mặc dù tông chủ Thiên Vấn Tông không dễ dàng tới gặp người bệnh, nhưng khi hành nghề y lại không quan tâm tới thân phận đối phương. Một khi hắn cảm thấy hứng thú, cho dù đối phương là khất cái, hắn đều sẽ trị. Mấy năm nay hắn đã chữa lành cho tổng cộng 6 người bán hoa, 18 người chèo thuyền, 2 gã khất cái, 64 người buôn bán nhỏ......"

Nói tới đây Cố Tích Cửu dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "121 tên sát thủ, 10 vị trưởng lão và tông chủ các môn phái, 27 người là quan to, hoàng tử và thân thích triều đình......" Cố Tích Cửu báo ra một đống con số với giọng thanh thúy, rõ ràng.

Mọi người nghe thấy đều ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng không biết nàng nói có đúng hay không.

Cổ Tích Tích cười lạnh một tiếng: "Nói hươu nói vượn! Ngươi là một tiểu thư khê các không ra khỏi cửa nửa bước, sao có thể biết được sự tình Thiên Vấn Tông chúng ta? Tất cả đều là lời nói bậy!"

Cố Tích Cửu không để ý tới nàng ta, thờ ơ nói: "Ta nói có đúng sự thật hay không, ta nghĩ xu mật sử Bùi đại nhân có thể chứng minh."

Vì thế, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía xu mật sử - người chưởng quản thu thập tình báo thiên hạ.

Tuyên Đế dứt khoát mở miệng hỏi: "Bùi ái khanh, Cố lục tiểu thư nói đúng hay không?"

Xu mật sử cũng bị sốc, hắn là người của Tứ hoàng tử Dung Sở, hắn cũng không muốn Tứ hoàng tử bị thua......

Khi hắn đang muốn mở miệng, Thiên Tế Nguyệt trên chủ vị nhẹ nhàng mở miệng: "Mọi người cần phải nói thật, một khi bổn tọa tra ra được bất kỳ người nào nói dối hay giúp nhau dấu diếm sự thật, bổn tọa sẽ tự mình đuổi giết!"

Xu mật sử Bùi đại nhân toát ra mồ hôi lạnh trên trán, đánh liều một cái, đành phải nói: "Theo tình báo hạ quan có được, những gì Cố cô nương nó là sự thật......"

Mọi người rít lên một tiếng giống như rót một chén nước vào trong chảo dầu đang sôi, lần lượt chuyển ánh mắt nhìn về phía Cổ Tích Tích.

Cổ Tích Tích đỏ mặt, không tin nhìn Cố Tích Cửu: "Ngươi...... sao ngươi có thể biết rõ ràng như thế?!"

Cố Tích Cửu dùng ngón tay gõ ở trên bàn một cái: "Ta rất ngưỡng mộ tông chủ Thiên Vấn Tông, hắn là...... là người mà ta sùng bái. Tất nhiên ta sẽ hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện của hắn. Nhưng vị Cổ cô nương này, nếu như ngươi là đệ tử được tông chủ Thiên Vấn Tông sủng ái nhất, vì sao lại không biết những việc này của phụ mình? Ta nghi ngờ nàng không phải là thánh nữ Thiên Vấn Tông thì có gì sai?!"

Thương Khung Ngọc không nhịn được truyền âm ở trong đầu nàng: "Này, những điều đó đều là tư liệu ta đã nói cho ngươi được không? Trước đó ngươi còn không biết hắn họ gì."

Cố Tích Cửu phớt lờ nó, chỉ dùng ngón tay xoa xoa chiếc vòng tay ở trên cổ tay, cố gắng xoa dịu và trấn an nó.

Cổ Tích Tích âm thầm hít sâu một hơi: "Gia sư hành sự thần bí điệu thấp, khi làm việc sẽ không nói với các đệ tử. Ta...... cho dù ta không biết rõ những điều này cũng không có gì kỳ lạ, đúng không?"

Cố Tích Cửu cười chế nhạo: "Nếu ngươi không tim không phổi, không thích hỏi thăm chuyện của sư phụ, không biết sư phụ mình rốt cuộc đã chữa khỏi cho bao nhiêu người cũng đúng thật không có gì lạ, nhưng ngươi không biết thói quen chữa bệnh của sư phụ mình thì có kỳ lạ hay không?!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi