ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Ông hơi gật gật đầu: "Trẫm cũng cảm thấy nàng không phải là hung thủ."

Ông quay đầu dặn dò thống lĩnh Ngự lâm quân bên cạnh: "Ngươi phái người đáng tin rồi sao? Quyết không thể thật sự đả thương tới Cố tiểu thư!"

Thống lĩnh Ngự lâm quân khom người nói: "Bẩm bệ hạ, bọn họ đều là những người rất đáng tin, ra tay đều có chừng mực, nhìn thì có vẻ hung hiểm, nhưng sẽ không thật sự đả thương đến người. Chỉ có Lý hộ vệ vừa rồi đâm trúng da thịt nàng một chút, khiến nàng trúng độc trừ tà."

Tuyên Đế quay đầu hỏi nam tử mặc áo choàng xanh vẫn luôn trầm mặc đứng ở bên cạnh: "Hoắc hộ pháp, độc này của ngươi thật sự chỉ có hại đối với quỷ xâm chiếm thân người?"

Hoắc hộ pháp hơi khom người: "Bệ hạ yên tâm, nếu nàng là một nữ tử bình thường, độc này không hề có hại."

Vị Hoắc hộ pháp này là hộ pháp của Cửu Tinh Tông, cũng là sư thúc của Cố Thiên Triều. Người này linh lực cực cao, am hiểu nhất chính là trảm yêu trừ ma, rất có danh tiếng ở Tinh Nguyệt đại lục.

Sau khi sư phụ Cố Thiên Triều nhận được tin tức của đồ nhi, cảm thấy sự tình rất quan trọng, lập tức báo tin lại với sư huynh Hoắc hộ pháp, nói rằng bọn họ nghi ngờ Cố Tích Cửu bị yêu ma cường đại nào đó bám vào người......

Hoắc hộ pháp là người ghét cái ác như kẻ thù nhất, chưa bao giờ nương tay đối với tà ma ngoại đạo, vì thế hắn lập tức tự mình chạy tới.

Độc trừ tà là một kiện pháp bảo của hắn, một khi người bị quỷ bám vào người trúng phải độc này, toàn thân sẽ đông cứng giống như cương thi, đi đường sẽ nhảy lên, có thể khiến người liếc mắt một cái là nhìn ra được.

Tuyên Đế nhìn Cố Tích Cửu đang chạy rất nhanh để trốn. Mặc dù tiểu nha đầu không có linh lực, nhưng lại rất linh hoạt, không thể nhìn ra một chút bộ đang cứng đờ. Ông thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hiện tại có thể chứng minh, nàng là nàng chứ không phải bị yêu ma gì đó bám vào người, đúng không?"

Hoắc hộ pháp cũng đang nhìn chằm chằm vào Cố Tích Cửu, một lát sau mới nói: "Đây là chuyện sự đại, bệ hạ hãy chờ một chút. Hãy xem phản ứng của nàng ở trong Cửu Tinh Trận rồi nói tiếp."

......

Cuối con hẻm nhỏ là một đại điện. Cửa đại điện rộng mở, Cố Tích Cửu giống như hoảng hốt không còn lựa chọn nào khác, trực tiếp xâm nhập vào bên trong đại điện.

Bố cục bên trong đại điện hơi lạ, có rất nhiều lớp màn vải màu vàng bao quanh, hoa văn trên màn cũng có chút cổ quái, giống như Phạn văn.

Ở giữa màn còn có một cái lư hương được đặt trên một miếng ngọc lớn màu xanh, có một làn khói nhẹ vườn quanh trong đó.

Bên ngoài đột nhiên hơi ồn, dường như Ngự lâm quân cuối cùng cũng đuổi tới đây, âm thanh la hét không ngừng, còn có tiếng binh khí va chạm vào nhau, rất hiển nhiên bọn họ đang đánh nhau với đám sát thủ.

Sau khi Cố Tích Cửu xâm nhập vào đại điện này, thật ra không có người nào truy đuổi tới đây.

Nàng trực tiếp phi vào bên trong màn, đáp xuống ở trên mặt sàn ngọc bích.

Nàng còn chưa kịp có động tác gì, mặt đất dưới chân bỗng nhiên chấn động. Mặt đất vốn đang yên bình bỗng nhiên dâng lên chín cây cột, những cây cột này giống như ngôi sao, bày ra quanh người Cố Tích Cửu.

Cố Tích Cửu giống như rất hoảng sợ, tò mò ngó trái ngó phải. Sau khi nhìn thấy những cây cột đó trồi lên khỏi mặt đất, nàng thật ra không có phản ứng nào khác, chỉ quan sát một lát rồi vươn tay nhỏ sờ soạng một lúc.

Trên mặt nàng tràn ngập tò mò, trong lòng lại đang cười lạnh.

Trước đây nàng đã từng gặp pháp trận này, nó là pháp trận chuyên dùng để loại bỏ tà ma.

Xem ra Tuyên Đế bọn họ rốt cuộc đang nghi ngờ nàng không phải là nàng, vì vậy mới tạo ra pháp trận này để thử nàng.

Loại pháp trận này nếu dùng để đối phó tà ma bám vào người thì rất có hiệu quả, nhưng nàng lại không phải là tà ma, chỉ là người dị năng. Hơn nữa tàn lưu oán khí của nguyên chủ trong thân thể nàng cũng đã tiêu tán, thân thể này chân chính đã thành của nàng, nàng tự nhiên không ngại đi vào trong pháp trận.

"Chủ nhân, may mắn là ngươi đã báo thù giúp nguyên chủ, khiến oán khí của nguyên chủ tan đi. Nếu oán khí kia vẫn còn ở đây, khi ngươi tiến vào trong cửu tinh pháp trận tất nhiên sẽ bị ảo giác làm cho mê hoặc, một cái mạng nhỏ sẽ bị giữ ở chỗ này! Những nhân loại này a, mặt ngoài luôn ân sủng với ngươi, nhưng sau lưng lại âm thầm cố lừa gạt ngươi." Thương Khung Ngọc cảm khái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi