ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Cố Tích Cửu nghi ngờ một cách nghiêm trọng, hắn cảm thấy nàng bẩn!

Lúc ấy khoảnh cách khá xa nên nàng không cảm thấy gì, hiện tại đến gần nàng mới phát hiện ra trên người Tả thiên sư cực kỳ chỉnh tề.

Mái tóc giống như được vẩy mực, được buộc lại bằng đá ngọc bích, ngọn tóc gần như muốn trải dài đến mắt cá chân. Mái tóc dài như vậy nhưng không hề rối, mượt mà giống như sa tanh.

Trên người áo tím tung bay phất phới, phía trên thậm chí không có nếp gấp, áo bào trắng như tuyết có hơi chút lòng lẻo, nhưng lại rất có nghệ thuật, che khuất nửa cổ, khiến người có cảm giác cấm dục không thể giải thích.

Có thể nhìn ra được, người này có thói ở sạch, ừm, có lẽ còn có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế (强迫症).

Cố Tích Cửu từng là sát thủ, vì vậy có thói quen phân tích người.

Ngay cả khi vào thời điểm quan trọng như vậy, đầu óc nàng cũng tự động phân tích một số tin tức.

"Chủ nhân, ta cảm thấy lúc này ngươi nên nghĩ kế chạy trốn, không phải hoa si phân tích soái ca Tả thiên sư." Giọng nói của Thương Khung Ngọc vang lên ở trong đầu.

"Ngươi thì biết gì?" Cố Tích Cửu hơi nhếch môi: "Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, hiểu biết tính cách hắn mới có thể tìm ra sơ hở trong hành vi của hắn, tìm ra một con đường sống."

"Vậy ngươi phân tích xong rồi, đã tìm ra được con đường sống hay chưa?"

"Hắn là đồ biến thái, cơ hội không dễ tìm thấy, hãy để ta suy nghĩ."

"Ừ, người này đúng thật là đủ biến thái, giống như người hai mặt, ta đang nghi ngờ hắn là âm dương nhân! Loại người này không dễ chọc nhất. Được thôi, chủ nhân, ta đánh giá cao về ngươi. Ta tin tưởng, với trí tuệ của ngươi nhất định có thể hóa giải hiểm nguy!"

"Âm dương nhân?" Cố Tích Cửu bị sốc bởi suy đoán của Thương Khung Ngọc.

"Tiểu Thương, ngươi đã nhắc nhở ta, có lẽ thực sự có khả năng này!" Cố Tích Cửu khích lệ Thương Khung Ngọc, dù sao nàng và Thương Khung Ngọc đều đang dùng thuật tâm linh nói chuyện, người ngoài căn bản không thể nghe được.

Cổ tay nàng bỗng nhiên căng thẳng, Cố Tích Cửu đang nói chuyện với Thương Khung Ngọc, căn bản không hề đề phòng, bị lực lượng kia kéo đi, nàng đứng không vững, đụng một cái vào phía sau lưng Đế Phất Y, sống mũi đau tê tái!

"Này, ngươi......" Cố Tích Cửu xoa mũi và ngẩng đầu, phát hiện mình đã ra tới bên ngoài đại điện, Đế Phất Y đang ngẩng đầu nhìn về phía không trung, chỗ con thuyền của hắn.

Thật kỳ lạ, con thuyền rõ ràng không có cánh, cũng không có thứ gì khác để nâng, nhưng nó lại có thể treo lơ lửng ở giữa không trung. Cố Tích Cửu cảm thấy nó đã trái với lý luận vật lý học......

"Theo bổn tọa đi lên!" Đế Phất Y phân phó một tiếng, không thèm nhìn nàng, nhún chân một cái, phóng lên không trung, vạt áo phất phới trực tiếp bay lên con thuyền.

Cố Tích Cửu đứng dưới mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Đây chẳng lẽ là khảo nghiệm đầu tiên? Muốn nàng tự mình nhảy lên?

Vị trí con thuyền lơ lửng không thấp, cao khoảng chừng bảy tám tầng lầu! Với trình độ kinh công hiện tại của nàng, đánh chết cũng nhảy không tới!

Nếu nàng vẫn còn thuật thuấn di trong người thì tất nhiên không nói, nhưng hiện tại công năng đặc dị kia bỗng nhiên biến mất......

Nàng đang tự hỏi nên tìm từ ngữ nào đó để nói với những người cùng đi khác, nhưng thật bất ngờ, trên bầu trời bất chợt loé lên ánh sáng màu trắng mờ nhạt, bay nhanh về phía vòng eo của nàng và quấn quanh nó!

Cố Tích Cửu theo bản năng trốn tránh, trên đùi bỗng nhiên tê rần, giống như bị đâm bởi những mũi châm sắc nhọn. Khi động tác có chút chậm lại, vòng eo của nàng đã bị thắt chặt, một luồng năng lượng mạnh mẽ kéo nàng bay thẳng lên trên ——

Cố Tích Cửu giống như con diều bị người kéo lên, trong khi bận rộn không kịp suy nghĩ nhiều, lòng bàn tay nàng loé lên ánh sáng lạnh. Nàng uốn cong cơ thể, chém về phía ánh sáng trắng đang lôi kéo mình!

"Xoẹt!" Một tiếng vang nhỏ vang lên, ánh sáng kia bị chuỷ thủ trong lòng bàn tay nàng chém thành hai đoạn, một đoạn bay xuống, một đoạn lơ lửng ở trên không......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi