ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Nếu chạy trốn là việc vô ích, vậy nàng còn trốn tránh làm gì?! Để hắn chơi trò mèo vờn chuột hay sao? Nàng không phải là đồ ngốc!

"Nếu không chạy, vậy hãy theo bổn tọa trở về ——" Đế Phất Y lấy tay che và nhìn ánh hoàng hôn nơi chân trời, nói thêm một câu: "Trước khi hoàng hôn chưa tắt, có lẽ vẫn kịp làm thí nghiệm. Ngươi cũng biết, bổn tọa mở Khải Thiên đài một lần không dễ dàng gì, không thể bị lãng phí."

Hắn vươn tay về phía nàng: "Bổn tọa mang ngươi trở về."

Bàn tay hắn trắng nõn, dưới ánh mặt trời giống như được chạm ngọc, rất đẹp.

Cố Tích Cửu liếm liếm miệng nhỏ, bất đắc dĩ vươn tay ra, trên bàn tay nhỏ của nàng tràn đầy bùn đất, bẩn thỉu giống như vừa mới đào bùn lên ——

Đôi mắt Đế Phất Y chợt lóe, lập tức rút tay về: "Bổn tọa cảm thấy, ngươi hãy tắm rửa trước đi......"

Hắn còn chưa nói xong, một lượng lớn đất giống như thiên nữ tán hoa bay về phía hắn!

Hắn theo bản năng giơ ống tay áo lên, đất kia còn chưa kịp dính vào trên người hắn đã buộc dừng lại, lơ lửng ở giữa không trung!

"Bùm!" Khoảnh khắc khi đất kia bị buộc dừng lại, đột nhiên nổ mạnh! Bên trong có vô số ngân châm mỏng và nhỏ giống như lông trâu chui ra từ trong đất, bắn thẳng tới trước mặt hắn......

Biến hoá này xảy ra quá nhanh, Đế Phất Y gần như bị châm kia bắn trúng. Đồng thời khi hắn nhảy lùi về phía sau, một lần nữa lại phất ống tay áo một cái, những ngân châm mỏng nhỏ như lông trâu bay ngược trở về ——

Hắn định dạy cho tiểu nha đầu này một bài học nên vô tình dùng sức hơi lớn một chút.

Hắn vừa nghe tiếng ngân châm bay trở về lập tức phát hiện ra có điều không đúng, lực đạo này nếu bay qua chỗ tiểu nha đầu thì sẽ bị trát thành sàng!

Hắn lại vẫy ống tay áo lần nữa, muốn hút những ngân châm kia trở về, nhưng khi nhìn thấy rõ khung cảnh phía trước, hắn lại rũ ống tay áo xuống.

Ngân châm giống như xuân, giống như tằm ăn trên lá, rơi lả tả rơi xuống từng luống hoa màu......

Đế Phất Y đứng ở trên một cây ngô, cúi đầu nhìn kiệt tác của mình.

Giữa cánh đồng hoa màu có một vòng tròn lớn, tiểu nha đầu vốn nên đứng ở nơi đó, hiện tại đã không nhìn thấy bóng dáng.

Hắn nhíu mày, nàng biết rõ không chạy thoát khỏi hắn nhưng vẫn chạy tiếp. Đây là nàng đang ngoan cố chống cự? Hay là nàng ngu ngốc?

Hắn nhẹ nhàng bấm tay niệm thần chú, dường như đang cảm ứng gì đó, một lát sau hắn mở to hai mắt, trong mắt hiện lên một sự kinh ngạc. Hắn thật sự không ngờ, hắn không thể cảm ứng được tiểu nha đầu kia!

Hắn đã đặt định vị phù ở trên người nàng, rốt cuộc bị nàng phát hiện? (定位符: bùa định vị)

Không có khả năng! Mặc dù định vị phù được gọi là phù, nhưng không phải là loại có tính chất hữu hình, hắn đã dùng linh lực vẽ ở trên người nàng, nếu không trải qua quá trình đặc biệt, nó sẽ không hiển hiện ra.

Nàng quả thực chính là một tiểu hồ ly!

Đế Phất Y cười, hứng thú trong mắt càng đậm......

......

Một dòng sông rộng lớn, những con sóng lớn đập mạnh vào hai bên bờ sông.

Đây là Mãn Hương Hồ nổi danh ở bên ngoài thành.

Mặt hồ cực lớn, nước hồ sâu thẳm.

Có một loại tảo đặc biệt sinh trưởng ở trong hồ nước này, màu đỏ như lửa, nổi trên mặt nước thành từng cụm, giống như những cánh hoa màu đỏ trôi nổi lơ lửng ở trên mặt hồ.

Loài tảo này có mùi hương rất đặc biệt, cực nhẹ cực nhạt  nhưng lại cực kỳ thơm. Chỉ cần dính mùi ở trên người một chút, nó sẽ bám trên người vài ngày.

Nhưng nó còn có một chỗ không tốt, sau khi mùi hương dính trên người ba ngày, nếu không kịp thời rửa sạch, nó sẽ tản ra mùi hương rất khó ngửi, có thể bay xa tới tám dặm!

Bởi vì thứ này không dễ dàng rửa sạch, vì vậy mặc dù cư dân xung quanh biết hồ nước này có thể khiến người thơm mấy ngày, cũng không ai dám xuống hồ tắm rửa.

Lần này Cố Tích Cửu trực tiếp thuấn di vào trong hồ nước. Nàng mở to mắt, hồ nước trong suốt giống như thủy tinh. Những cánh hoa thon dài trôi nổi lơ lửng ở trong hồ nước, hình dạng có chút giống hoa mạn đà la. Khi nàng di chuyển cánh tay, những cánh hoa xoay tròn trước mặt, vô cùng đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi