ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Ánh mắt hắn chậm rãi đánh giá nàng một vòng từ đầu đến chân: "Mặc dù không nhìn ra bộ dáng, nhưng rốt cuộc nàng đã tự mình kéo tay ta kiểm tra qua. Nàng là nữ hài tử, cam đoan không giả."

Sắc mặt Cố Tích Cửu hiến khi phát sốt. Nàng có một loại xúc động muốn đá cho hắn một cái vào trong hồ nước!

Nàng khẽ cười một tiếng: "Thì ra cung chủ có yêu thích giả dạng nữ nhân, kỹ thuật diễn của cung chủ cũng rất tốt. Là Tích Cửu nhìn lầm."

"Nàng thật sự đã nhìn lầm, nhưng bổn tọa không hề giả dạng nữ tử. Bổn tọa chẳng qua bị nhìn nàng nhìn lầm, sợ nàng quá thẹn thùng nên bổn tọa thuận thế mà thôi." Đế Phất Y lại giống như trời quang trăng sáng lần nữa.

Cố Tích Cửu: "......"

Hắn sẽ có khí tiết vậy sao?

Có quỷ mới tin hắn!

Người này chẳng qua vì quá nhàn rỗi nhàm chán, vì vậy thuận thế trêu cợt người mà thôi.

Cố Tích Cửu cố gắng nghĩ lại lần gặp mặt trong suối nước nóng, nhớ lại tướng mạo vị thiên sư này lúc đó một chút. Nàng không thể không thừa nhận, bản thân mình đúng thật đã xem hắn chính là nữ nhân.

Lúc ấy hắn mặc một áo bào đỏ thẫm, áo bào kia cực kỳ to rộng, thật sự giống đồ của nữ tử thường mặc. Hơn nữa khuôn mặt hắn hắn quá xinh đẹp, dưới ánh trăng lại giống như một đóa phù dung, vì vậy nên nàng lầm tưởng hắn là nữ nhân. Sau đó hắn lại lợi dụng tình thế......

Trên bờ hồ rất lạnh lẽo, đặc biệt là dưới tình huống cả người nàng đều ướt đẫm, khi có gió hồ thổi qua, nàng lại rùng mình một cái.

Nàng rất dễ bị cảm lạnh, vì vậy rất sợ bị lạnh.

Không được, nàng cần phải thay quần áo!

"Cung chủ, ta có thể thay quần áo ở đây" Nàng bắt đầu nhượng bộ: "Nhưng phiền ngươi xoay người đi."

Đế Phất Y lại liếc mắt đánh giá nàng một cái, mỉm cười: "Nàng có chắc mình vẫn cần phải thay quần áo?"

Tất nhiên rồi, ướt như vậy đương nhiên cần phải thay ——

Di, không đúng!

Cố Tích Cửu theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn chính mình, váy áo đều đã khô ráo. Nàng lại chạm lên đầu tóc mình, chúng cũng đều đã khô!

Chẳng qua bởi vì ngâm ở trong nước, tóc nàng có chút lộn xộn, từng sợi tóc rũ xuống bờ vai, nhìn có chút hỗn loạn.

Không cần phải hỏi, nàng cũng biết đó là thủ đoạn của vị Tả thiên sư này. Không ngờ trong yên lặng, hắn có thể làm khô váy áo của nàng, còn khiến nàng là người vẫn luôn luôn nhạy bén cũng không thể nào phát hiện......

Nàng không nhịn được ngẩng đầu: "Cung chủ, công phu rất tốt!"

"Ồ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Đế Phất Y lại liếc mắt đánh giá nàng một cái, ánh mắt dừng lại ở trên đầu tóc rối loạn lung tung của nàng.

"Bổn tọa cảm thấy nàng nên chải tóc một chút." Trong mắt hắn, kiểu tóc của nha đầu này không khác gì tổ chim, khiến hắn nhìn thấy thì hết sức khó chịu.

Cố Tích Cửu dường như không thèm để ý, nàng chỉ vén tóc ra phía sau tai, không để nó che khuất tầm mắt của mình: "Không cần, ta cảm thấy như vậy khá tốt."

Nàng vừa nói xong, cả người bỗng nhiên bay về phía sau, ngồi mạnh xuống ghế. Cơ thể nàng cứng đờ, khi đang muốn nhảy lên khỏi ghế, một bàn tay đã đáp trên bờ vai nàng: "Đừng nhúc nhích!"

Đầu ngón tay hắn giống như có một mùi hương nhàn nhạt quấn quanh, cực kỳ dễ chịu, khiến trái tim người đập nhanh không thể giải thích.

Giống như mùi của hắn, thơm như hoa lan ở trên núi cao, nếu tinh tế ngửi một chút sẽ cảm nhận được có chút yêu mị quấn quanh, phảng phất như hỗn hợp của hoa sen và hoa anh túc.

Cố Tích Cửu hơi hoảng hốt một chút, có một chiếc lược được đưa tới trước mắt nàng, đồng thời còn có một cái gương. Đế Phất Y chỉ nói một chữ: "Chải!"

Cố Tích Cửu: "......" Vị Tả thiên sư này thật đúng là không phải con rùa bình thường!

Nàng không muốn tranh luận một việc nhỏ như vậy với hắn, vì thế tiếp nhận lược và nhanh chóng chải tóc.

Nàng chải rất nhanh, trực tiếp buộc cao lên thành một cái đuôi ngựa, sau đó nàng chỉ dùng một miếng vải buộc lại, thậm chí không cài trâm lên

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi