ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Tuy nhiên những người này rốt cuộc đều đã được huấn luyện rất tốt, bọn họ nỗ lực khống chế để không hiện ra biểu tình kinh ngạc trên mặt, thủy triều chợt loé hai bên, lộ ra chiếc xe ngựa ở giữa......

Động tác của Đế Phất Y rất nhanh, Cố Tích Cửu còn chưa kịp nhìn xem xe ngựa kia có bộ dáng thế nào, người đã bị hắn ôm vào trong thùng xe.

Sau đó nàng bị ném ở trên một khối đệm mềm, còn lăn một vòng, thiếu chút nữa lăn đến dưới chân hắn.

"Đi đi." Đế Phất Y phân phó một tiếng.

Bên ngoài có thuộc hạ dò hỏi: "Chủ thượng, có cần thanh tràng hay không?"

Cố Tích Cửu nhảy dựng trong lòng, nàng hiểu ý thanh tràng là gì. Đó chính là xử lý sạch sẽ toàn bộ những người vây xem, tránh bị rò rỉ tin tức ra ngoài.

"Không cần, bỏ tẩy tràng." Đế Phất Y nói ra năm từ.

Mã xa phu trơ mắt nhìn những chiếc xe ngựa của Tả thiên sư đối diện, từng chiếc một bay lên trời, theo sau là chiếc xe ngựa lớn màu bạc ở giữa.

Mã xa phu vẫn còn ngây ngốc, quỳ gối nơi đó nhất thời quên cả đứng dậy.

Trước mắt Mã xa phu có một chiếc trường bào màu xanh nước biển chớp động. Mã xa phu theo bản năng ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một vị thiếu niên đang đứng ở trước mặt mình. Đó đúng là một trong những thủ hạ của Tả thiên sư.

Sắc mặt Mã xa phu thay đổi, lo sợ mình sẽ bị diệt khẩu, vội vàng dập đầu: "Tiểu nhân sẽ không nói gì......"

Hắn còn nói chưa xong, cả người đã cứng đờ, miệng cũng tự động mở ra, một viên dược đã chạy thẳng xuống yết hầu của hắn......

Một lát sau, thiếu niên mặc trường bào màu xanh nước biển đánh xe đuổi theo đội ngũ kia.

Mã xa phu ngơ ngác quỳ gối nơi đó, ngơ ngác nhìn nơi này, nơi kia.

Thật kỳ lạ, vì sao hắn lại quỳ ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?

"Lão Mã, ngươi quỳ nơi đó làm gì?" Có một chiếc xe ngựa phía sau đi tới, xa phu đánh xe đúng là bằng hữu của lão Mã.

Mã xa phu gãi đầu đứng lên, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, không nhớ gì cả......

......

Các bức vách trên thùng xe đều rất lộng lẫy xa hoa, trên vách được khảm dạ minh châu, ánh sáng trong thùng xe rất dịu, thậm chí có gió nhẹ nhàng thổi qua.

Cố Tích Cửu nằm ở trên đệm mềm, đề phòng nhìn Tả thiên sư đang ngồi trước mặt, cả người hơi căng thẳng!

Tả thiên sư đang chống cằm nhìn nàng, đáy mắt có tìm tòi nghiên cứu. Hắn đánh giá nàng từ đầu đến chân, lại đánh giá từ chân lên đầu. Một lát sau, hắn mở một cái rương bên cạnh ra, lấy một đống dụng cụ từ bên trong ra ngoài......

Dao, kéo, nhíp, dĩa, thậm chí còn có búa nhỏ. Mỗi một thứ đều rất tinh xảo sắc bén, hơi giống với thiết bị phẫu thuật ở thời hiện đại.

"Ngươi đang cố làm gì?" Cố Tích Cửu cuộn tròn thân thể và di chuyển về phía sau.

Đế Phất Y xoay cái kéo trong lòng bàn tay, đầu chiếc kéo nhắm thẳng về phía nàng, biểu tình trên mặt giống như đang cân nhắc xem nên hạ kéo xuống từ đâu: "Lần này nàng dịch dung đặc biệt tuyệt diệu, bổn tọa muốn cắt ra nhìn một cái." Hắn nói xong định cúi người xuống.

"Đừng! Để ta tự làm!" Cố Tích Cửu không dám để hắn tự mình động kéo. Nếu không, đoán chừng hắn có thể cắt luôn cả da mặt nàng!

"Yên tâm, bổn tọa sẽ rất nhẹ tay, nhiều nhất chỉ cắt qua da nàng một chút. Bổn tọa có linh dược, chỉ cần bôi lên là sẽ khỏi hẳn......" Đế Phất Y vươn tay trái ra, giống như muốn véo mặt nàng.

Nếu không phải Cố Tích Cửu đang bị điểm huyệt đạo nên không thể động võ, nàng sớm đã dùng một chân đá hắn.

Lúc này nàng chỉ có thể cắn răng dán mắt lên trên vách thùng xe: "Thứ ta dùng để dịch dung không thể cắt được!"

"Hả?" Đế Phất Y nhướng mày, kiên nhẫn nhìn nàng: "Vậy rửa đi thì sao? Chắc là không được đúng không? Ở Mãn Hương hồ nàng ngâm người lâu như vậy, nhưng nó không hề biến mất."

Cố Tích Cửu hơi nhắm mắt lại, để giữ được lại khuôn mặt nhỏ của mình, nàng chỉ có thể tiết lộ bí mật dịch dung của mình: "Nói cấp dưới của ngươi chuẩn bị một chút dấm, rượu trắng...... nước ấm. Chờ có đầy đủ mọi thứ, ta sẽ tự mình rửa!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi