ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Dường như cảm nhận được nghi vấn trong lòng của Cố Tích Cửu, Mạt Vũ Yên cười nói: "Cung chủ đã đánh dấu trên những cuốn sách đó, bất luận người nào đọc chúng đều sẽ lưu lại dấu vết, không thể gạt được mắt cung chủ."

Hắn có thể tạo ra dấu hiệu gì? Chẳng lẽ hắn có thể không cần kính lúp cũng xác định được dấu vân tay người đọc?

Cố Tích Cửu xem qua các kệ sách một lát, sau đó lấy xuống một cuốn sách trên đó, mở ra nhìn nhìn.

Mạt Vũ Yên dừng lại một chút, dường như muốn ngăn cản nàng nhưng lại không nói ra.

Cung chủ chỉ phân phó trông chừng người này, còn nói người này có thể tự do di chuyển trong Phù Thương Cung, vậy thì tiểu Cố viên ngoại này đọc sách chắc cũng không sao, đúng không?

Cuốn sách mà Cố Tích Cửu lấy xuống vốn nói về thuật luyện đan, nàng chỉ đọc lướt qua vài trang liền buông nó xuống.

Thuật luyện đan này tương đối đơn giản, mấy quyển Thương Khung Ngọc đưa cho nàng đọc còn cao cấp hơn cuốn này rất nhiều.

Nàng đơn giản đặt sách trở lại, sau đó liên tiếp lấy vài quyển sách khác thú vị hơn, nhưng nàng đều chỉ lật xem vài tờ liền buông chúng xuống, rõ ràng không hợp khẩu vị.

Mạt Vũ Yên bóp cổ tay ở bên cạnh nhìn nàng!

Tiểu viên ngoại béo mập thật là phí phạm của trời! Những cuốn sách trân quý như vậy, hắn chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa, lật xem vài lần......

"Những cuốn sách của hắn ở đây chẳng có gì đặc biệt!" Cố Tích Cửu truyền âm với Thương Khung Ngọc, giọng điệu khá tiếc nuối.

"Sách của hắn không tệ, đầy đủ hơn so với hoàng cung. Nhưng, dù sao đây cũng là sách hắn chuẩn bị cho bọn hạ nhân, tất nhiên sẽ không thật sự cao minh, kém xa những cuốn sách của ta." Thương Khung Ngọc cực kỳ đắc ý.

"Đúng vậy, hắn khẳng định sẽ không để những cuốn sách quý và hiếm ở đây." Cố Tích Cửu hơi thiếu hứng thú.

"Nhưng sách này của hắn cũng rất cao cấp, lấy một quyển bất kỳ nào đó mang ra ngoài đều có thể bán được mấy vạn lượng bạc."

"Tiểu Thương, may mắn thay ta biết được bổng lộc hàng tháng của Cố tướng quân là năm trăm lượng bạc. Nếu không, nhìn thấy mấy thứ này đã mấy vạn hay mấy chục vạn, ta sẽ cho rằng bạc trên đại lục này phong phú đến nỗi được bán theo cân." Cố Tích Cửu thở dài.

"Hừ, bây giờ đã biết giá trị của ta? Bất cứ thứ gì lấy ra từ trên người của ta cũng đủ ngươi tiêu mấy chục vạn lượng bạc, lúc trước để ngươi có được ta như vậy thật là miễn cưỡng." Thương Khung Ngọc ngạo kiều.

Cố Tích Cửu vỗ vỗ nó an ủi: "Là ta nhìn lầm, quả nhiên ngươi vẫn đáng giá nhất! Thậm chí đáng giá hơn cả huyễn hành thảo."

"Hừ, so với ta, huyễn hành thảo chẳng là gì cả!"

"Chính xác, ngươi giỏi nhất! Ngươi không có gì không biết, không chỗ nào không hiểu." Cố Tích Cửu ca ngợi nó.

"Đó là đương nhiên, trên đời này không có chuyện gì ta không biết!"

"Lúc ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nhất định biết!" Cố Tích Cửu đột nhiên hỏi nó một câu.

"Đương nhiên biết ——" Thương Khung Ngọc nghẹn họng.

Từ sau khi chủ nhân từ tỉnh lại vẫn luôn không hỏi gì nó cả, nó còn tưởng rằng nàng căn bản không để ở trong lòng. Không ngờ nàng lại đột nhiên đặt câu hỏi, khiến nó gần như rớt miệng ——

"Ừ, vậy ngươi hãy nói xem, đã xảy ra chuyện gì?"

"Điều này......"

"Tiểu Thương, ngươi chính là thần ngọc, vì vậy phải có thần cách. Nói dối không phù hợp với thần cách của ngươi."

Thương Khung Ngọc rối bời một lát, rốt cuộc quyết định nói thật: "Hắn sờ soạng ngươi ——"

Cố Tích Cửu: "...... Sờ soạng nơi nào?"

"Cánh tay, ngực, còn có...... chỗ mà lần đó ngươi kéo tay hắn sờ qua."

Cố Tích Cửu: "......" Nàng đầu tiên là mặt đỏ, ngay sau đó biến xanh!

Tên biến thái kia!

"Cố gia, ngài có sao không?" Mạt Vũ Yên kinh ngạc dò hỏi, tiểu viên ngoại này phát ngốc đứng ở nơi đó, một gương mặt béo trước hồng sau xanh......

"Không sao." Cố Tích Cửu đáp lại. Nàng có một loại xúc động muốn phóng lửa đốt cháy nơi này!

Cũng may nàng nhịn xuống, hiện tại điều quan trọng nhất là nàng phải chạy trốn, những thứ khác đều là thứ yếu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi