ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Đế Phất Y nhìn lướt qua, phía trên ký lục không những liệt kê chi tiết đầy đủ bình thường, thậm chí ngay cả thời gian nha đầu này ngồi xổm giải tỏa bao lâu cũng được ghi lại tỉ mỉ kỹ càng.

Hắn cười cười, gật gật đầu, xoay người rời đi.

Nhóm người hầu phía sau nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy được suy đoán từ trong mắt đối phương, "cung chủ quan tâm tới tên mập mạp kia như vậy, quả nhiên đoạn tụ"......

Lần này cung chủ trở về, thần kinh căng chặt của bọn họ rốt cuộc cũng buông lỏng xuống. Bọn họ chân chính thở hổn hển một hơi, bắt đầu trêu đùa nhau vài câu. Khi bọn họ đang cực kỳ vui vẻ, một người hấp tấp chạy ra từ bên trong, chớp mắt chạy đến trước cửa cung: "Mau, mở cửa, cung chủ có chuyện quan trọng phái ta đi ra ngoài!"

Thủ vệ đứng đầu nhìn lên, người này đúng là Mạt Vũ Yên. Nàng rõ ràng đang rất vội, khuôn mặt nàng đều đỏ ửng ở dưới màn đêm.

Nếu đó là việc của cung chủ, thủ vệ đứng đầu tất nhiên không dám trì hoãn, vội vàng mở cửa cho nàng: "Chuyện gì khẩn cấp như vậy? Phải chạy ra ngoài nửa đêm?"

"Sự tình của cung chủ ngươi cũng dám hỏi?" Mạt Vũ Yên lạnh lùng nói, thân ảnh giống như bay trực tiếp lao ra khỏi cửa cung, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Đám thủ vệ không nhịn được lắc lắc đầu. Cung chủ làm việc đúng thật là rất thần bí, thỉnh thoảng cũng sẽ phái người ra ngoài làm việc, người chạy đi làm việc thật sự sẽ không giải thích gì với thủ vệ cứ thế rời đi. Lần này xem ra cũng không ngoại lệ.

Không biết lần này Mạt Vũ Yên có phải đi ra ngoài vì vị viên ngoại béo kia hay không......

......

Đế Phất Y đi thẳng tới gian phòng khách. Ánh sáng trong phòng khá mờ, chỉ có một ngọn đèn lưu li chiếu sáng khi hắn mở cửa.

Mạt Vũ Yên đang cúi đầu ngủ gật canh giữ ở cửa, nhìn thấy hắn đến lập tức quỳ xuống dập đầu: "Cung chủ!"

Đế Phất Y không thèm nhìn nàng, chỉ hỏi một câu: "Hắn đâu?"

"Đang nghỉ ở trong phòng, đã ngủ say." Mạt Vũ Yên cúi đầu trả lời.

Xem ra nha đầu này đã chấp nhận số phận, không chạy nữa.

Đế Phất Y gật đầu, đẩy cửa ra và bước vào buồng trong......

Ánh sáng trong phòng càng mờ hơn nữa, màn đã được buông xuống trên giường, tiếng hô hấp rất nhỏ, nếu không cẩn thận lắng nghe căn bản sẽ không thể nghe thấy, nhưng lại không thể gạt được lỗ tai Đế Phất Y.

Khóe môi của hắn khẽ cong lên, nhàn nhã bước qua, giơ tay vén màn giường lên, lộ ra một người bên trong.

Người trên giường được phủ một cái chăn mỏng, đang ngủ rất ngon lành. Đặc điểm nổi bật nhất trên gương mặt béo chính là hàng lông mi rất dài của nàng, giống như cây quạt nhỏ đang che đôi mắt lại.

Hắn nhìn một chút thì dời mắt đi, nhẹ nhàng thở dài: "Bảo bối, nàng thực sự yêu thích đầu heo này sao? Mang nó lâu như vậy vẫn không bỏ xuống."

Người đang ngủ ngon trên giường, tất nhiên sẽ không lên tiếng.

"Ngày mai nàng sẽ phải vượt qua bài kiểm tra, nếu không......" Nói tới đây hắn bỗng nhiên dừng lại.

"Ngủ như chết như vậy? Kỹ năng giả vờ ngủ tốt vậy hay sao?" Đế Phất Y khẽ cười, nhìn nàng một lát, sau đó tới gần nàng, thả ra uy áp trên người.

Người trên giường run lên nhè nhẹ, mí mắt run rẩy, tròng mắt chuyển động mạnh mẽ ở dưới mí mắt, nhưng vẫn không mở mắt ra.

Đế Phất Y dường như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên trầm xuống, nâng bàn tay lên đáp ở trên cổ tay của người trên giường ——

Hắn đột nhiên đứng dậy!

Người trên giường không phải là nàng!

Với linh lực thâm hậu, người này rõ ràng chính là thị nữ trong cung của hắn!

Mạt Vũ Yên?

Hắn bất chợt nhớ ra điều gì đó, xoay người lao ra bên ngoài, không còn nhìn thấy bóng dáng "Mạt Vũ Yên" vừa rồi ở cửa ——

Hắn nắm chặt ngón tay! Thân hình vừa chuyển, biến mất tại chỗ, xuất hiện trở lại ở chỗ cửa cung.

Tại cửa cung, đám thị vệ đang suy đoán Mạt Vũ Yên ra ngoài làm nhiệm vụ gì, đột nhiên hoảng sợ khi vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tả thiên sư giống như thiên thần đột nhiên rơi xuống. Tất cả đều lần lượt hành lễ.

"Có người nào đó vừa mới đi ra ngoài hay không?" Đế Phất Y đột ngột hỏi một câu.

......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi