ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để trốn thoát, cổ tay đã bị Đế Phất Y nắm lấy. Hắn kéo nàng ngồi xuống bên cạnh: "Đừng vội rời đi, hãy uống chén rượu với hai chúng ta."

Lần này Cố Tích Cửu ngồi ở bên tay phải Đế Phất Y, còn Đế Phất Y lại ngồi gần bên cạnh Long Tư Dạ......

Sắc mặt Long Tư Dạ hơi đổi, định đứng lên để làm gì đó, nhưng Đế Phất Y đã dùng bàn tay nhấn ở trên vai hắn một cái, đẩy hắn ngồi lại chỗ cũ: "Yên tâm, bổn tọa sẽ không gây bất lợi với nàng, chỉ xử theo phép công mà thôi."

"Vậy ngươi nói đồng ý với nửa điều kiện của ta là gì?" Long Tư Dạ không dễ bị lừa, hắn hỏi thẳng vấn đề mình quan tâm nhất.

"Rất đơn giản, mặc dù trách nhiệm của bổn tọa không thể làm việc thiên vị, nhưng sau khi mang nàng làm thí nghiệm xong, nếu nàng không phải là đệ tử thiên bẩm, bổn tọa sẽ không phế công lực của nàng, chỉ thả nàng xuống rừng rậm hắc ám là được. Hoặc là bổn toạ sẽ không báo cáo sai lầm của ngươi, để ngươi không cần tiếp nhận sự trừng phạt của thánh tôn. Ngươi chọn cái nào?"

Long Tư Dạ cười lạnh: "Bản thân linh lực của nàng thấp kém, ngươi phế hay không phế thì có gì khác nhau? Nếu thả nàng xuống rừng rậm hắc ám cũng sống không được! Nửa điều kiện này của ngươi chẳng khác gì không đồng ý! Đối với chuyện ta bắt cóc người, ta không cần các hạ dấu diếm giúp ta, ta sẽ tự mình đi lãnh phạt. Không cần thảo luận chuyện này ở đây!"

Hắn đang nhường hết cơ hội cho nàng?

Không, nàng không cần ân tình này của hắn!

Hơn nữa, hắn càng bảo vệ nàng như vậy, Tả thiên sư biến thái này sẽ càng thêm ghen! Nàng không muốn làm bia đỡ đạn lần nữa!

Cố Tích Cửu cười nói: "Chuyện của ta không cần bất luận kẻ nào chịu trách nhiệm giúp ta, cũng không cần bất luận kẻ nào cầu tình giúp ta. Hơn nữa, Tả thiên sư đại nhân cũng từng đồng ý điều kiện tương tự với Tích Cửu, hiện tại lại đưa ra điều kiện một lần nữa dường như không hay lắm, đúng không?"

Đế Phất Y nghiêng đầu cười như không cười nhìn nàng: "Bổn tọa đồng ý với nàng điều gì?"

Người này sẽ không nhanh như vậy đã không thừa nhận đấy chứ?!

Cố Tích Cửu nghiêm túc: "Ngày hôm qua......"

Nàng còn nói chưa xong, Long Tư Dạ đã trực tiếp ngắt lời: "Ngày hôm qua chỉ là giấc mộng của nàng mà thôi. Được rồi, Đế cung chủ, nửa điều kiện kia của ngươi quá khắc nghiệt, ta muốn thêm một điều kiện nữa!"

"Nói."

"Nếu như nàng không phải là đệ tử thiên bẩm, ngươi không phế công lực của nàng và thả nàng xuống rừng rậm hắc ám, ta muốn đi cùng nàng tới đó."

Đế Phất Y mỉm cười, lạnh lùng nói: "Mặc dù rừng rậm hắc ám quỷ bí khó lường, nhưng với công phu của ta và ngươi, muốn thoát ra khỏi đó lại không có gì khó khăn. Ngươi đi cùng nàng vào đó, vậy còn gì là trừng phạt nữa? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chỉ sợ khó có thể phục chúng. Ngươi làm như vậy, những đệ tử thiên bẩm giả mạo khác đã từng bị thả xuống rừng rậm hắc ám làm thế nào nhắm mắt?"

Hắn lại giơ tay rót một chén rượu, nhấp một ngụm, giọng càng nhẹ hơn: "Giả mạo đệ tử thiên bẩm vốn là tử tội. Lý do thả bọn họ xuống rừng rậm hắc ám bất quá chỉ muốn cho bọn họ một cơ hội sống mà thôi. Có hội có thể sống sót là một trong một vạn, như thế mới có vẻ công bằng, mới không bị người lên án. Nếu mỗi một người giả mạo đều có một vị cao thủ tuyệt đỉnh cùng đi vào đó, vậy trừng phạt này còn có ý nghĩa gì nữa?"

Long Tư Dạ: "......"

Cố Tích Cửu âm thầm nắm tay thành nắm đấm, tên biến thái này nói đường hoàng như vậy, thật ra là vẫn muốn giết chết nàng, đúng không?! Chấp niệm của hắn quả là quá lớn!

Sắc mặt Long Tư Dạ có chút tái nhợt: "Thật sự không thể châm chước?"

Đế Phất Y nhìn nhìn hai người, thở dài: "Như vậy đi, nể tình giữa chúng ta, bổn tọa sẽ không thả nàng xuống chỗ sâu nhất trong rừng rậm hắc ám. Ta sẽ thả nàng xuống đỉnh núi thứ ba, thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi