ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Cố Tích Cửu không thể nhịn cười. Vong Xuyên Vô Thương là thứ do hắn chế tạo ra, tất nhiên là công lao của hắn. Người này thật ra chưa từng biết tới khiêm tốn, nhưng lại không hề khiến người cảm thấy khó chịu.

Nàng thành tâm thành ý khom lưng thi lễ với hắn: "Đa tạ!"

Thân thể phế vật của nàng ngay cả Long Tư Dạ cũng nói không có biện pháp, muốn lừa dối nàng để đổi thể.

Thương Khung Ngọc nói cần phải có rất nhiều thảo dược kỳ lạ, những thảo dược đó còn cực kỳ hiếm có, dù nàng thu thập vài thập niên cũng chưa chắc có thể đầy đủ, hơn nữa nàng còn cần phải có bạc......

Không ngờ rằng, một lọ "Vong Xuyên Vô Thương" siêu khó uống của Đế Phất Y đã giải quyết tất cả!

Cuối cùng nàng có thể tu luyện linh lực, thoát khỏi cái danh phế vật!

Nhiệt huyết trong lòng nàng dâng lên, dường như nhìn thấy viễn cảnh tốt đẹp đang chờ đợi mình, nhìn Tả thiên sư cũng hết sức thuận mắt. Lời cảm tạ này của nàng thật sự rất chân thành.

"Cảm tạ ta như thế nào?" Đế Phất Y nhướng mày nhìn nàng.

"Điều này......"

"Chỉ nói bằng miệng?"

"Sao có thể?" Ân tình lớn như vậy tất nhiên không thể chỉ biểu đạt bằng một chút miệng lưỡi, nàng cũng cần phải đưa ra thành ý.

Cố Tích Cửu liều mình, cẩn thận lấy ra một cây cỏ từ trong túi trữ vật, đưa qua: "Đây coi như phần tạ lễ nho nhỏ của ta." Cây cỏ kia có lá màu đỏ, trong suốt giống như thủy tinh, nhìn qua tràn đầy sức sống.

Đôi mắt Đế Phất Y ngưng trọng, cười như không cười: "Đây là?"

"Huyễn hành thảo ba ngàn năm." Cố Tích Cửu trả lời. Nàng biết với khả năng của vị thiên sư này, khẳng định biết giá trị của cây cỏ này.

"Cỏ này thật sự rất hiếm." Đế Phất Y nói với giọng thản nhiên: "Nhưng bổn tọa không cần nó. Nó vô dụng đối với bổn tọa."

"Nhưng Long Tư Dạ lại rất cần nó!" Cố Tích Cửu buột miệng.

Đế Phất Y nhướng mày: "Hắn cần hay không thì liên quan gì tới bổn tọa?"

"Chẳng phải ngươi thích......" Cố Tích Cửu nói được một nửa thì kịp thời phanh lại!

Chỉ sợ đây là bí mật trong lòng của Đế Phất Y, nàng mù quáng tiết lộ chẳng phải là tự mình tìm chết?

"Nàng muốn nói điều gì?" Đế Phất Y nhất thời không đoán ra được câu nói tiếp theo của nàng, khẽ nhíu mày.

"Ngươi thật sự không cần cỏ này?" Cố Tích Cửu không muốn giải thích với hắn, chỉ đi thẳng vào chủ đề.

"Bổn tọa đã nói, cỏ này vô dụng đối với bổn tọa." Đế Phất Y nói giọng nhẹ nhàng: "Ta không cần phần tạ lễ này của nàng!"

"Vậy ngươi muốn cái gì?" Cố Tích Cửu không muốn thiếu nợ ân tình, nếu có thể hoàn trả được càng sớm càng tốt: "Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định......"

Nàng còn chưa kịp nói hết câu, bóng người trước mắt hoa lên một cái, Đế Phất Y trực tiếp ôm nàng vào trong ngực!

Cố Tích Cửu biến đổi sắc mặt: "Ngươi ——"

"Mau thuấn di! Phía trái năm dặm!" Đế Phất Y cấp tốc mở miệng ở bên tài nàng.

Cố Tích Cửu không kịp hỏi vì sao, lập tức mang theo hắn thuấn di......

Thân ảnh của hắn và nàng vừa mới biến mất, trên không trung nơi xa tối sầm lại, một con chim đại bàng mắt vàng hiện ra, có một vị hắc y nhân đang đứng trên đó.

Hắc y nhân dường như đã nhận ra điều gì đó, vỗ nhẹ trên đỉnh đầu của đại bàng mắt vàng một cái, chim đại bàng gập hai cánh lại, bay xuống phía dưới, dừng ở trong khu rừng đầy quả dại.

Trong rừng quả còn có những thi thể độc vật bị Đế Phất Y giết chết chưa kịp xử lý. Hắc y nhân xoay chuyển xung quanh những độc vật đó một lúc, xem xét miệng vết thương trên độc vật đó một chút, đôi mắt hơi sáng!

Hắn giống như gió xoáy xem xét xung quanh rừng quả một chút, nhưng không tìm thấy tăm hơi của người mà hắn muốn tìm, thậm chí cũng không tìm được hơi thở của người nọ rời đi.

Vì sao lại như thế?

Rõ ràng công lực của người nọ đã bị hao tổn rất nhiều, chắc hẳn là không thể nhanh chóng di chuyển được, vì sao có thể biến mất không thấy?

Hắc y nhân đứng tại chỗ một lát, vỗ nhẹ lên đầu đại bàng một cái: "Tiêu, tìm hắn cho ta! Hắn không thể chạy xa!"

......

Trong một cái sơn động.

Đây là một cái sơn động không có lối vào lối ra. Nói chính xác hơn, đây là hang động đá vôi ngầm đã bị nước ăn mòn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi