ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Một bàn nữ hiệp kia rõ ràng đến từ môn phái nào đó, đang vui sướng đàm luận khi người gặp họa, giọng điệu tràn ngập trào phúng.

"Bị Tả thiên sư đại nhân phán định giả mạo ở trước công chúng, đời này của nàng xem như xong." Bên cạnh có người thở dài.

"Đúng vậy, giả mạo đệ tử thiên bẩm đều sẽ bị ném xuống rừng rậm hắc ám. Nghe nói ngày đó Thái tử đã từng thám hiểm rừng rậm hắc ám, nhưng cũng chỉ tới được đỉnh thứ ba. Bản lĩnh lớn như hắn còn bị thương một thân mới thoát ra được, Cố Tích Cửu cô nương là thân thể phế vật, đừng nói đi vào chỗ sâu trong rừng rậm hắc ám, chỉ sợ vừa tới gần đã xong đời rồi?! Thậm chí một khối xương cốt nguyên lành cũng không còn sót lại."

"Đáng tiếc, một thân y thuật của nàng...... Ài."

Đế Phất Y nghe xong một lát, nhìn thoáng qua quần áo các nữ hiệp phía bàn bên kia, chén rượu trong tay không chút để ý chuyển chuyển, sau đó nhìn Cố Tích Cửu một cái: "Vẫn muốn thí nghiệm công khai?"

Cố Tích Cửu nhướng mày: "Vì sao không?"

"Bổn tọa nói rồi, bổn toạ sẽ không thiên vị!"

Cố Tích Cửu rũ mắt: "Chỉ cần ngươi có thể đảm bảo công bằng là được."

Nàng lại cười cười: "Hiện tại thí nghiệm công khai đã được lan truyền, nhiều người tới vây xem như vậy, ngươi không thể đổi ý được, đúng không?"

"Tại sao không? Bổn tọa làm việc cần gì phải giải thích với bọn họ? Nếu như nàng muốn đổi ý......"

"Ta không hối hận!" Cố Tích Cửu tự tin nói, nàng cần phải tìm cách thoát khỏi bước đường cùng.

Đế Phất Y: "...... " Sắc mặt của hắn hơi trầm xuống.

Trên thực tế, tất cả mọi người trong lâu đều đang cùng bàn luận về một chuyện, có người vì thích náo nhiệt, có người thì vui sướng khi người gặp họa, có người lại vì tò mò......

Mặc dù mỗi người đều có tâm lý khác nhau, nhưng đa số đều không xem trọng Cố Tích Cửu. Bọn họ đều cảm thấy, nàng là chim sẻ có thêm mấy cây lông nhiều màu liền xem mình chính là phượng hoàng......

......

Gần trưa, chiếc xe của Đế Phất Y lại chậm rãi xuất hiện ở trong không trung. Khải Thiên Đài chính thức mở ra.

Dưới Khải Thiên Đài tấp nập biển người, mỗi người đều đang chờ xem.

Mặc dù đã cách vài ngày, nhưng lại chỉ giống như một ngày kéo dài.

Cố Tích Cửu đứng ở bên cạnh Đế Phất Y, nhìn Khải Thiên Đài, sau đó lại nhìn đám người phía dưới, không nhịn được cười tự giễu.

Thời gian dường như đã quay trở lại, thì ra nàng chạy một vòng vẫn quay về điểm ban đầu.

Tuy nhiên, cũng có sự khác biệt. Trước khi trốn chạy, nàng và Tả thiên sư chính là người xa lạ. Sau khi nàng chạy trốn và quay trở về, nàng và hắn đã có một chút giao tình, ít nhất nàng biết hắn sẽ làm mọi thứ một cách công bằng.

Còn có một sự khác biệt lớn chính là, trước khi chạy trốn nàng không có linh lực, nhưng hiện tại nàng lại có linh lực!

Mặc dù linh lực của nàng không mạnh, nhưng nhảy xuống thuyền tuyệt đối không thành vấn đề.

Vì thế, nàng ngẩng đầu nhìn đám quần chúng đang chờ đợi và xem kỳ cảnh.

Khi bọn họ cho rằng phế vật Cố Tích Cửu sẽ không một mình nhảy xuống từ trên con thuyền cao năm sáu tầng, một vạt áo phất phới nhảy tới trên Khải Thiên Đài, thậm chí không hề gây ra tiếng động!

Đám người vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại!

Hoàng đế Phi Tinh Quốc kéo theo văn võ bá quan cũng tới, ngồi xuống vị trí đã được chuẩn bị ở trên khán đài. Khán đài này cực kỳ gần với Khải Thiên Đài, vì thế bọn họ có thể nhìn rõ tất cả mọi biến hoá xảy ra trên Khải Thiên Đài.

Đương nhiên, Cố Tích Cửu đứng ở trên Khải Thiên Đài cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả những nhân vật ở trên khán đài.

Tuyên Đế, Thái Tử Dung Già La, Bát hoàng tử Dung Triệt, Tứ hoàng tử Dung Sở...... Rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Đương nhiên, Cố Tạ Thiên cũng ở trong số đó.

Nhưng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn không gặp, Cố Tạ Thiên dường như già nua hơn nhiều, có thêm mấy sợi tóc bạc trên đầu, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn trước.

Kể từ khi Cố Tích Cửu xuất hiện trên chiếc thuyền kia, đôi mắt của ông vẫn luôn chăm chú nhìn nàng. Khi nhìn thấy nàng không mượn bất kỳ ngoại lực nào nhảy xuống từ trên thuyền, trong mắt ông hiện lên vẻ vui mừng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi