ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Lãnh Hương Ngọc ngày thường cũng là người có tâm kế, vì sao hiện tại lại não tàn như vậy?

Bà ta không hiểu cái gì gọi là ngã một lần khôn hơn một chút hay sao?

Hay là có chuyện gì xảy ra khiến bà ta không còn sợ nữa?

Cố Tích Cửu đảo ánh mắt qua, vừa lúc đụng phải ánh mắt sắc bén của Cố Thiên Triều.

Cố Thiên Triều hơi ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt dường như lấp lánh cừu hận, bộ dáng nhìn qua còn rất đắc ý.

Cố Tích Cửu mỉm cười: "Lời đồn gì? Là lời đồn về chuyện Lãnh di nương không thể giáo dưỡng nữ nhi thân sinh, khiến nàng vụng trộm với người? Hay là đồn về chuyện Lãnh di nương bị nhốt? Lãnh di nương đã ở trong lãnh viện đóng cửa mấy tháng, có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều, ta thấy người cũng thon thả không ít...... Nhưng rốt cuộc đã lớn tuổi rồi, không sánh được với Trương di nương trẻ tuổi nhanh nhẹn như vậy."

Trương di nương đúng là tướng quân phu nhân do Cố Tạ Tiên đề bạt mấy tháng trước, ngang hàng với Lãnh Hương Ngọc.

Những lời này tự nhiên dẫm lên vết thương của Lãnh Hương Ngọc, sắc mặt bà ta biến đổi: "Tiểu......"

Rốt cuộc bà ta vẫn có chút kiêng kỵ không dám phun ra hai chữ kia, lạnh lùng thốt: "Bổn phu nhân không chấp nhặt với ngươi. Rốt cuộc, ngươi là môn nhân thánh tôn nhưng vẫn chưa được nghiệm chứng, còn chưa biết thật giả thế nào! Thật ra Vân Thanh La mới chính là đệ tử thiên bẩm thật sự, mạnh gấp trăm lần ngươi. Bởi vì chuyện của ngươi, tướng quân phủ chúng ta thường xuyên bị người châm chọc, khiến cha ngươi ngại ngùng khi ra khỏi cửa, ở trên triều đình cũng bị đồng liêu châm biếm......"

"Lãnh di nương, bà yên tâm, Cố tướng quân sở dĩ bị người nhạo báng là bởi vì có nữ nhi lén lút quyến rũ muội phu, không phải bởi vì ta." Cố Tích Cửu khoanh hai tay ôm ngực, lười biếng nói.

Lãnh Hương Ngọc bị nghẹn, Cố Thiên Triều bên cạnh lạnh lùng nói chen vào: "Mẫu thân, không cần chấp nhặt với loại người này, hạ thấp thân phận của người."

Hắn ta lại liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái: "Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Thiên Tình sắp được ra ngoài. Vạn tuế gia đã truyền chỉ đặc xá tội cho nàng, ít ngày nữa sẽ quay về phủ. Sau này tỷ muội các ngươi hãy yêu thương nhường nhịn nhau một chút, đừng gây thêm rắc rối, khiến mọi người chê cười."

Vẻ mặt của hắn ta quả thực giống như đại gia trưởng, lời nói ra cũng giống như vậy.

Cố Tích Cửu hơi mấp máy miệng nhỏ, thật ra nàng cũng vừa mới nghe được tin tức này, Cố Thiên Tình cứ như vậy được thả?

Cố Thiên Triều nói tiếp: "Đúng rồi, Lục muội, nhà ta còn có một chuyện vui, vi huynh ta đã được vạn tuế phong làm Phiêu Kị đại tướng quân, rạng danh tướng quân phủ chúng ta. Phụ thân thật sự rất vui mừng, muốn thưởng lớn cho ta, còn để ta đón mẫu thân ra ngoài. Sau này mọi việc trong tướng quân phủ, cũng sẽ do mẫu thân ta giải quyết......"

Cố Tích Cửu cười khẩy, thì ra nàng chỉ mới rời khỏi nhà hơn mười ngày, không ngờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nàng nhướng mày nhìn Cố Thiên Triều: "Các ngươi chặn đường ta chỉ vì muốn nói những chuyện vặt vãnh này cho ta?"

Cố Thiên Triều: "......" Hắn vốn cho rằng chỉ cần nghe mấy tin tức này cũng đủ đả kích Cố Tích Cửu đến nỗi biến sắc, nhưng không ngờ nàng lại bình tĩnh như thế.

Hắn cười lạnh một tiếng: "Nói như vậy để cho ngươi biết, Cố Thiên Triều ta mới là chủ nhân của tướng quân phủ, ngươi tốt nhất an phận một chút cho ta. Nếu không, ta mặc kệ ngươi có phải là môn nhân của thánh tôn hay không, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Lãnh Hương Ngọc ở bên cạnh cười nói: "Thật ra ta muốn nói cho ngươi biết, mẫu tử tướng quân phủ vẫn là Lãnh Hương Ngọc ta, mẫu tử thiên hạ vẫn là Lãnh thị chúng ta. Tiểu tiện nhân như ngươi dù tài giỏi đến đâu, cũng không thể thay đổi được bầu trời này!"

Cố Tích Cửu trầm mặt xuống: "Bà mắng ta cái gì?! Nhục mạ môn nhân thánh tôn sẽ phải chịu hình phạt gì, chẳng lẽ bà đã quên?"

Lãnh Hương Ngọc nở nụ cười: "Ta mắng ngươi? Khi nào? Ai nghe thấy?" Bà ta quay đầu hỏi người bên cạnh: "Các ngươi nghe thấy không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi