ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Dung Già La: "......"

Đao Thanh Dương nói: "Cố tướng quân không cần như thế, thị phi lần này nữ nhi của ngươi cũng không phải hoàn toàn không sai, nói chuyện cũng rất chanh chua, không giống như thái độ đối với mẫu thân và ca ca. Tục ngữ có câu, thiên hạ đều là cha mẹ, dù cho cha mẹ đã sai, nhi nữ cũng nên thông cảm không so đo mới đúng. Huống chi bà ấy chỉ mới mắng nàng hai câu ——"

Ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái: "Có một câu nói, ở nhà nghe lời cha mẹ nghe lời sư huynh, xuất giá nghe chồng nghe con, cho dù nàng là môn nhân thánh tôn thì như thế nào? Nàng cũng không thể vi phạm đạo lý thông thường! Thậm chí nếu Tả thiên sư biết được chân tướng, cũng sẽ không thật sự xử trí Thiên Triều. Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây, Thiên Triều đã bị trọng thương, cần phải được điều trị, lão phu đưa hắn quay về môn phái."

Ông ta hét lên một tiếng, triệu tới một con đại điểu nhìn qua vô cùng uy mãnh, mang theo Cố Thiên Triều trực tiếp rời đi.

Cố Tạ Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn về phía Cố Tích Cửu: "Cửu nhi......"

Ông biết rằng chỉ có xử lý thiên vị như vậy mới giúp được nhi tử của mình, và ông chỉ có một nhi tử như vậy......

Nhi tử mới là người tiếp tục truyền lại hương khói, quyết không thể xảy ra sơ xuất, chỉ có thể tiếp tục ủy khuất nữ nhi......

Sắc mặt Cố Tích Cửu vẫn còn tái nhợt. Nàng hoàn toàn hiểu được tâm tư của Cố Tạ Thiên. Người cha rẻ mạt này của nàng có tất cả các thuộc tính của nam nhân trong thời đại này, trọng nam khinh nữ, một chồng nhiều vợ, chồng làm chủ vợ......

Nàng cũng không trông mong vào việc thay đổi suy nghĩ của ông.

Nàng chỉ thờ ơ nói: "Cố tướng quân, ngài không chỉ có một nhi tử. Ngài đã quên Cố Thiên Nặc?"

Cố Tạ Thiên: "......"

Đối với nhi tử kia, trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy có lỗi.

Cố Thiên Nặc là thiên tài hiếm có, thiên phú còn cao hơn cả Cố Thiên Triều. Trước khi Lãnh Hương Ngọc xuất hiện, ông vẫn luôn yêu chiều nhi tử kia, thường xuyên đưa nó ra bên ngoài cưỡi ngựa, phụ tử cũng thường xuyên so chiêu. Tiểu tử kia cũng thích dính lấy ông, thực sự sùng bái ông. Chỉ cần ông hồi phủ, tiểu gia hỏa kia sẽ giống như cái đuôi nhỏ, đi theo phía sau ông.

Sau đó ông đã cố ý bỏ rơi đứa trẻ này chỉ vì muốn chọc cho La Tinh Lam tức giận......

Cho đến lúc biến thành sai lầm lớn, La Tinh Lam nhảy vực, nhi tử mất tích......

"Thiên Nặc...... Thiên Nặc đã chết. Cửu nhi, nhà chúng ta đã không giống như là nhà nữa, con có thể dừng lại hay không? Có thể đừng tiếp tục đối phó người khác hay không?." Cố Tạ Thiên không nhịn được mở miệng, trong giọng nói đã có chút oán giận.

Dường như tất cả mọi chuyện, Cố Tích Cửu chính là đầu sỏ gây tội......

Khuôn mặt đẹp của Cố Tích Cửu trở nên lạnh lùng!

"Cố tướng quân, có một câu nói, lời quân tử đáng giá ngàn vàng, nếu đã hứa hẹn với một vị nữ tử thì cũng nên giữ lời hứa. Nếu lúc trước ngài giữ lời hứa, một loạt sự tình sau đó sẽ không phát sinh. Cố Thiên Nặc sẽ không mất tích, La Tinh Lam sẽ không nhảy vực, Cố Tích Cửu sẽ không bị bỏ mặc và bị người khinh bỉ. Thậm chí ngài sẽ có những nữ nhi ưu tú khác. Nhưng chính ngài đã phá hủy tất cả! Tất cả đều do chính ngài tạo thành!"

Cố Tạ Thiên đỏ mặt, thốt lên: "Nếu con vẫn luôn an phận, chẳng phải cũng không xảy ra chuyện gì hay sao?"

"Ta an phận?" Cố Tích Cửu cười: "Nữ nhi này của ngài đã an phận mười mấy năm qua. An phận để cho những nhi nữ khác của ngài khi dễ, an phận với sự coi thường của ngài đối với nàng, an phận mà nhìn tỷ tỷ đoạt vị hôn phu của mình, an phận để nhi nữ của ngài tiếp tục thông đồng tính kế...... Thì ra Cố tướng quân luôn miệng nói muốn bù đắp cho nữ nhi này chính là bù đắp như vậy—— muốn cho nữ nhi tiếp tục an phận nhận hết khinh bỉ...... Ha ha, lĩnh giáo! Đáng tiếc, ta không muốn! Cố tướng quân, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, tình nghĩa cha con giữa ta và ngài cũng dừng lại ở đây! Từ nay về sau, ta và Cố gia các người không còn chút quan hệ nào nữa!"

Nàng cắt một nửa ống tay áo, ném tới tới trước mặt Cố Tạ Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi