ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Trong khi đó, phe phái của Tứ hoàng tử lại cười trêu chọc: "Thái tử điện hạ thật là phong độ! Chỉ sợ đến lúc đó bên người chính là cỏ chứ không phải hoa, Thái tử sẽ cảm thấy ăn uống mất ngon."

Đây là đang có ẩn ý nói Cố Tích Cửu là một người xấu xí.

Cố Tạ Thiên nghe thấy vậy thì cảm thấy không vui, không nhịn được nói: "Chư vị nói chuyện hãy lịch sự một chút, tiểu nữ nửa năm nay gần như đã tái sinh......"

Có người không nhịn được cười: "Cố tướng quân, hãy để ta nói sự thật. Lệnh ái có thể nói là có tài năng, điều này mọi người đều biết, nhưng dung mạo thì... ha ha!"

Có người hỏi Dung Triệt, nghe nói hắn có vẻ gần gũi với Cố Tích Cửu trong tám năm qua: "Bát vương gia có lẽ gần đây từng gặp qua Cố tiểu thư, đúng không? Có phải nàng đã thay đổi hay không?"

Dung Triệt cười như không cười, cũng không thẳng thắn trả lời: "Nàng có thay đổi hay không, đợi lát nữa nàng tới sẽ biết. Hiện tại có cần phải bàn luận về chuyện này hay không?"

Cùng lúc đó, bên ngoài bỗng nhiên có người bẩm báo: "Môn nhân thánh tôn Cố lục tiểu thư giá lâm."

Chính chủ cuối cùng cũng tới!

Vô số đôi mắt đều cùng nhau nhất trí nhìn về phía cửa.

Dưới sự dẫn đường của cung nhân, một người thiếu nữ nhẹ nhàng bước tới.

Sau đó, mọi người ngây người!

Thiếu nữ kia mặc một chiếc váy màu xanh, dáng người cao gầy, thướt tha yểu điệu, lông mày thon dài, mắt phượng hơi cong, đôi mắt đen sẫm, toát lên một sự lạnh lùng. Mũi nàng cao thẳng, độ cong của đôi môi đỏ rất đẹp, no đủ thanh tú, hơi khẽ mím lại.

Mái tóc đen của nàng nửa rối tung, rũ xuống ngang eo, giữa trán treo một viên ngọc bích lấp lánh.

Trên người nàng mang theo một luồng không khí lạnh lùng thờ ơ, giống như bức tranh thủy mặc mưa bụi Giang Nam, khiến cho khí thế ngất trời vốn có trong đại sảnh nháy mắt lạnh xuống.

Nàng rất đẹp, vẻ đẹp rất thanh lịch!

Nàng cũng rất lạnh lùng, sự lạnh lùng giống như một thanh kiếm tuyệt thế được giấu ở trong vỏ của nó!

Trong số những nữ quyến ở đây, nữ nhi Lan Chiêu Nhi nhà Thừa tướng vốn xinh đẹp nhất, nhưng sau khi nữ tử này tiến vào, trông Lan Chiêu Nhi không có gì khác biệt nữa!

Đây là Cố Tích Cửu? Vị Cố Tích Cửu được xưng là sửu bát quái kia sao?!

Không...... Không phải chứ??

Chẳng qua mới nửa năm không gặp, nàng có thể hoàn toàn thay đổi thành như vậy?!

Có người cầm lòng không đậu nhìn về phía sau lưng nàng, nhìn xem có phải chính chủ ở phía sau nàng vẫn chưa tiến vào hay không.

Nhưng cũng có những đôi mắt sáng, phát hiện ra nét mặt của nữ tử này có chút giống với tiểu nữ tử ngày đó bị thí nghiệm ở trên Khải Thiên đài. Có người mắt sắc còn nhận thấy đốm đỏ trên trán nàng đã phai nhạt, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể nhìn ra.

Dưới những ánh mắt sáng ngời như tuyết của mọi người, Cố Tích Cửu nhìn thẳng bước tới phía giữa, hành lễ về phía trước: "Bệ hạ, Tích Cửu tới muộn, vạn mong thứ lỗi."

Nàng là môn nhân của thánh tôn, có thể không cầm phải quỳ lạy đối với hoàng đế, nhưng hành lễ bình thường thì vẫn nên có.

Đôi mắt Tuyên Đế cũng trở nên sáng ngời, đáy mắt hiện lên một sự phức tạp.

Hiện tại Cố Tích Cửu giống như một viên ngọc đẹp, sau khi loại bỏ bề mặt thô ráp, phát ra ánh sáng lộng lẫy, khiến người gần như không rời mắt được.

Nàng không chỉ tái sinh, quả thực nàng giống như đã thay đổi thành người khác!

Quan trọng hơn, dung mạo của nàng có bốn năm phần giống với La Tinh Lam năm đó, đặc biệt lông mày càng là giống nhau như đúc!

Tuyên Đế vẫn rất nể mặt nàng: "Không xem là muộn, canh giờ vừa vặn khéo."

Nàng thật sự tới rất đúng giờ.

"Tích Cửu, ngươi có thể......" Tuyên Đế đang muốn chọn một chỗ ngồi hợp lý cho Cố Tích Cửu, Dung Sở bỗng nhiên đứng lên: "Phụ hoàng, có thể để Tích Cửu tiểu thư ngồi bên người nhi thần hay không?"

Mọi người: "......"

Có người đã biến sắc mặt, đặc biệt là Lan Chiêu Nhi ngồi gần bên Dung Sở, sắc mặt càng trở nên cực kỳ khó coi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi