ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Nàng không chút để ý trêu chọc và nói chuyện phiếm với Thương Khung Ngọc, đột nhiên cảm giác có một đôi mắt sắc bén đang dừng ở trên người mình.

Ánh mắt kia như hữu hình có chất, khiến cơ thể nàng vô cớ run lên.

Nàng theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn chạm thẳng vào đôi mắt đen nhánh như mực của Đế Phất Y!

Khi đôi mắt giao nhau, Đế Phất Y vẫn bất động, trong khi Cố Tích Cửu lại thờ ơ.

Bọn họ nhìn nhau một lát, Cố Tích Cửu hơi cong môi mỉm cười, hơi gật gật đầu, hào phóng giống như bằng hữu bình thường gặp nhau.

Đế Phất Y nheo mắt lại, cong nhẹ đôi môi, giống như đang mỉm cười.

Mặc dù người này đang mang mặt nạ nhưng nụ cười vẫn yêu nghiệt như thế, quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nam trên Tinh Nguyệt đại lục, thần tượng của muôn vàn thiếu nữ khuê các.

Cố Tích Cửu lại đánh giá ở trong lòng một câu.

"Chủ nhân, có lẽ hắn đã nhận ra ngươi rồi đúng không? Không ngờ hắn không hề kinh ngạc chút nào!" Thương Khung Ngọc bất mãn.

"Hắn lớn lên như vậy, đoán chừng nhìn thấy thiên tiên hắn cũng sẽ không kinh ngạc, đúng không?" Cố Tích Cửu giải thích, sau đó lại thở dài: "Thật ra ta cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao hắn không trở thành địch nhân của các thiếu nữ? Một người nam nhân lớn lên còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, sau này ai gả cho hắn sẽ phải chịu áp lực."

Thương Khung Ngọc: "......"

"Chủ nhân, ngươi nói như vậy ta cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn. Xem ra ngươi thật sự không muốn gả cho hắn."

"Đương nhiên, ta không có tật xấu!"

Hào quang của người này quá chói mắt, ai gả cho hắn quả thực sẽ trở thành địch của toàn thiên hạ, không biết bao nhiêu người sẽ nguyền rủa sau lưng. Hơn nữa, tính tình của hắn quỷ thần khó lường, không biết khi nào sẽ bị hắn tính kế, đó mới là điểm chết người!

Khi Cố Tích Cửu còn đang nói chuyện với Thương Khung Ngọc, Tuyên Đế đã mặt mày hớn hở hàn huyên cùng với nhị vị kia, mời hai người vào trong.

Cố Tích Cửu đi dạo cùng với những nữ tử khác, hơi khuất ở phía sau một chút.

Thương Khung Ngọc nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh loá mắt phía trước, nói: "Chủ nhân, ngươi nói xem, bọn họ có phải thật sự là một đôi hay không?"

Cố Tích Cửu trầm mặc một lát, cuối cùng không thể nào xác định, nói: "Chẳng phải hắn là người đoạn tụ hay sao?"

Thương Khung Ngọc run lên!

Đế Phất Y đang đi ở phía trước đột nhiên dừng bước!

Điều này khiến cho Vân Thanh La đang đi theo bên cạnh thiếu chút nữa đã đụng đầu vào phía sau lưng hắn!

Vân Thanh La vội vàng dừng bước: "Tả thiên sư đại nhân?"

Đế Phất Y không nói gì, tiếp tục bước đi về phía trước.

Hắn tạm dừng lại trong thời gian rất ngắn, khoảng chừng vài nhịp thở mà thôi, những người khác căn bản không phát hiện ra.

Cố Tích Cửu đi ở phía sau cùng càng không thể phát hiện, nàng vẫn đang sôi nổi thảo luận với Thương Khung Ngọc.

Đây là lần đầu tiên Cố Tích Cửu nói ra những suy đoán trong lòng với Thương Khung Ngọc. Thương Khung Ngọc vô cùng khiếp sợ, ngây người một lát mới nói: "Vì sao lại nói như vậy? Ta chưa từng nghe nói Tả thiên sư là người đoạn tụ. "

"Người này tâm kế kín đáo, che dấu rất sâu mà thôi." Cố Tích Cửu lắc đầu.

"Điều gì khiến ngươi nghĩ như vậy? Đối tượng đoạn tụ mà hắn ngưỡng mộ là ai?" Thương Khung Ngọc vô cùng bối rối, tò mò hứng thú hỏi nàng. Nó cảm thấy đây là một tin đồn rất tuyệt.

Cố Tích Cửu không giải thích cho nó vì sao nàng có cảm nhận Tả thiên sư là người đoạn tụ, nàng chỉ nói kết quả phỏng đoán của mình: "Người hắn ngưỡng mộ chính là thánh tôn. Nhưng có lẽ hắn thích Long Tư Dạ."

"Trời, không ngờ lại là như thế!" Thương Khung Ngọc không thể nào không kinh ngạc kêu lên, nhưng nó còn có chút nghi ngờ: "Nhưng tin đồn về hôn ước giữa hắn và Vân Thanh La là chuyện thế nào? Ngươi cũng nhìn thấy rồi, bọn họ luôn đi cùng nhau, nhìn qua cũng rất xứng đôi......"

"Nhìn qua xứng đôi chưa chắc đã là phu quân, đôi khi có sự tương phản mới là một cặp. Tả thiên sư yêu nghiệt khuynh thành, thánh tôn lạnh nhạt cao quý, Long Tư Dạ lạnh lùng đẹp như tranh vẽ. Thật ra tính khí của thánh tôn và Long Tư Dạ khá giống nhau, vì thế......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi