ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Vòng tay này không phải là chiếc vòng tay bình thường, nó là vòng tay độc nhất trên đời. Đa số các đại thần trong triều đều nhận ra vòng tay này.

Đây là chiếc vòng tay được hoàng đế đưa cho hoàng hậu hoặc thái tử đưa cho thái tử phi, tượng trưng cho quốc mẫu tương lai. Nó được chế tạo ra từ một viên ngọc đặc biệt, quý hơn cả Hoà Thị Bích (còn gọi là Ngọc bích họ Hòa), bất luận ngọc nào cũng không thể bắt chước được!

Hiện tại chiếc vòng tay này đang nằm ở trong tay Cố Tích Cửu, xem ra những lời nàng nói chính là thật sự, nàng thật sự đã tự định chung thân với Thái tử!

Ở Phi Tinh Quốc, mặc dù tự định chung thân không phải là điều vinh dự, nhưng chỉ cần nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, vẫn sẽ không bị khiển trách.

Nếu hai người lại có được sự đồng ý của cha mẹ hai bên, nó có thể trở thành một đoạn giai thoại.

Bởi vì nhi nữ đã tự định chung thân, sự tình liên quan tới danh dự của nhi nữ, vì thế chỉ cần đối phương không ngu ngốc hay sứt mẻ gì, cho dù trong lòng cha mẹ không vừa lòng lắm, bọn họ cũng sẽ cố gắng đồng ý.

Ví dụ như lúc này, Tuyên Đế cũng có chút choáng váng.

Cố Tạ Thiên càng choáng váng hơn!

Nếu như ông phản đối, nó sẽ cực kỳ bất lợi đối với thanh danh của Cố Tích Cửu!

Vì vậy ông đã liều mình, thay đổi phương hướng, quỳ xuống trước mặt Tuyên Đế: "Bệ hạ, cầu xin bệ hạ thành toàn cho tiểu nữ!"

Dung Sở tái mặt! Những người của đảng Tứ hoàng tử hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.

Tuyên Đế: "......"

Ông nhìn nhìn Cố Tích Cửu, lại nhìn nhìn Dung Già La, hơi trầm ngâm một chút. Kết quả này xảy ra nằm ngoài dự kiến của ông ——

Một lát sau ông hỏi Cố Tích Cửu: "Cửu nhi, ngươi thật sự thích Già La?"

Cố Tích Cửu trả lời rất nhanh: "Vâng, thích. Nếu như dân nữ như có thể đính hôn với Thái tử điện hạ, sự tự tin sẽ tăng lên gấp bội, cho dù liều mạng cũng sẽ thoát ra khỏi rừng rậm hắc ám, không để Thái tử điện hạ thất vọng......"

Dung Già La biết rõ là nàng đang diễn kịch, nhưng đôi mắt nhìn nàng vẫn hơi sáng ngời!

Hắn cũng quỳ xuống: "Phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng thành toàn!"

Sự tình đã phát triển đến lúc này, Tuyên Đế không còn gì để nói, chỉ thở dài một hơi và nói: "Một khi đã như vậy ——"

Những lời phía sau ông còn chưa kịp nói ra, một giọng nói lười biếng đã chặn lại: "Được rồi! Diễn xướng đến đây cũng nên kết thúc!"

Giọng nói kia là của Đế Phất Y. Hắn vừa mở miệng liền giống như gió xuân thổi qua đại điện, sưởi ấm mọi người.

Tuyên Đế: "......"

Trái tim Cố Tích Cửu bỗng nhiên đập mạnh! Nàng còn chưa kịp có phản ứng, trên tay bỗng nhiên nhẹ bẫng. Chiếc vòng ngọc kia đã biến mất trong không khí mỏng!

Nàng lắp bắp kinh hãi, bất chợt quay đầu nhìn Đế Phất Y.

Chiếc vòng tay vô cùng trân quý đang xoay tròn ở trên đầu ngón tay của Đế Phất Y, giống như nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào!

"Ngươi......" Cố Tích Cửu hãi hùng khiếp vía, theo bản năng muốn bắt lấy nó.

Hành động của nàng rất nhanh, nhưng Đế Phất Y thậm chí còn nhanh hơn nàng, vì thế nàng chỉ bắt được một góc áo của hắn.

Mọi người: "......"

Tuyên Đế cũng cảm thấy choáng váng: "Tả thiên sư có ý...... có ý gì? Diễn xướng...... diễn xướng cái gì?"

"Cố lục tiểu thư đã có hôn ước khác trong người, vì thế nàng không thể tự định chung thân với Thái tử được!"

Đế Phất Y búng ngón tay, bắn chiếc vòng tay bay ra ngoài, lao thẳng về phía Dung Già La. Dung Già La biến sắc, đành phải tiếp nhận nó.

Những gì Đế Phất Y nói ra cũng khiến mọi người khiếp sợ mở to hai mắt.

Hôn ước khác? Hôn ước nào khác?

Tuyên Đế mỉm cười nói: "Tả thiên sư, ý ngài là nói tới hôn ước giữa Cửu nhi và Dung Ngôn? Thiên sư có lẽ không biết, Dung Ngôn làm ra chuyện xấu hổ kia, đã không xứng đáng với Cửu nhi. Vì thế nửa năm trước trẫm đã làm chủ giải trừ hôn ước giữa nàng và Ngôn nhi. Hiện tại Cửu nhi là thân tự do......"

"Bổn tọa nói hôn ước khác không phải là chuyện giữa nàng và Dung Ngôn." Đế Phất Y nói giọng ưu nhã như gió.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi