ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

"Hắn dạy ta công phu, dạy ta y thuật......"

"Ta cũng có thể dạy nàng công phu, dạy nàng y thuật. Những thứ đó ta đều cao hơn hắn, nàng muốn học nên học với sư phụ tốt nhất......"

"Chúng ta...... cùng nhau lớn lên, cùng nhau vào sinh ra tử nhiều lần như vậy......" Nàng tiếp tục lẩm bẩm.

"......" Người kia im lặng, dường như đang suy tư điều gì.

Có một dòng nước ấm truyền vào đôi tay Cố Tích Cửu, du tẩu khắp người nàng, cuối cùng tụ lại ở chỗ xương sườn bị thương.

Chỗ bị thương của nàng chuyển từ đau nhói sáng đau âm ỉ, sau đó dần dần biến mất, cảm giác đau đớn cũng dần dần tiêu tán.

Không biết qua bao lâu, nàng cuối cùng cũng bừng tỉnh sau cơn ác mộng, vội vàng mở to mắt, nhìn thấy màn lưới màu xanh nhạt trong phòng ngủ của mình.

Bên ngoài trời vẫn tối, trong phòng chỉ có một mình nàng.

Nàng ngồi ở trên giường ngây ngốc một lát. Vừa rồi nàng hoảng hốt cảm thấy có người vào phòng, dường như còn nói chuyện với nàng nữa, chẳng lẽ là nàng nằm mơ?

Nàng nhảy xuống giường, nhanh chóng kiểm tra một vòng ở trong phòng, nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan tới người ngoài.

Nàng suy nghĩ một lúc, lại vén váy ngủ lên nhìn nhìn chỗ bị thương của mình, nơi đó vẫn còn vết bầm, nhưng không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Nàng lại dò xét nội thương một chút, nội thương cơ bản đã khỏi hẳn, nàng có thể vận công một cách trơn tru.

Nàng ngồi ở chỗ kia có chút ngây ngốc. Đây là thành quả của việc nàng đả tọa luyện công mấy canh giờ đêm qua, hay là thật sự có người âm thầm tiến vào chữa thương cho nàng?

Người đó sẽ là ai?

Hình ảnh đầu tiên xuất hiện ở trong lòng nàng là Đế Phất Y. Nàng chấn động trong lòng, chẳng lẽ là hắn tới?!

Chắc là không thể nào?

Nếu người này muốn cứu nàng, hắn sớm đã tới, cần gì phải lén lút không cho nàng biết?

Điều đó không giống hắn, người thích làm chuyện tốt mà không lưu danh.

Nếu như không phải là hắn, chẳng lẽ là —— Long Tích Long Tư Dạ?

Trong đêm tối, nơi không có người, mỗi lần nhớ tới tên này, nàng theo bản năng sẽ cảm thấy đau nhói, không muốn nghĩ tiếp. Nhưng tối nay nàng hiếm khi nghĩ nhiều.

Có lẽ không phải là hắn ta, đúng không?

Hắn ta dường như chỉ nghĩ tới chuyện tính kế nàng, chỉ muốn giết nàng để cứu Diệp Hồng Phong, sao sẽ âm thầm tới đây cứu nàng?

Nàng bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng vừa rồi của mình, cơ thể hơi cứng đờ!

Giấc mộng kia thật sự đã xảy ra trong hiện thực. Khi đó nàng hết lòng tin tưởng hắn ta, nghe hắn ta nói sau khi dưỡng thương tốt thì đi tìm hắn ta, kết quả bị một chén trà của hắn ta khiến nàng hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, nàng đã nằm ở trên bàn giải phẫu, do hắn ta tự mình động thủ đánh cắp trái tim......

Nàng không nên tiếp tục nghĩ về chuyện quá khứ, mỗi khi nghĩ tới nó, Cố Tích Cửu liền có một cảm giác hờn dỗi không chỗ phát tác.

Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ nhếch mép cười. Khi đó Long Tích dịu dàng với nàng như vậy, còn nói nhiệm vụ của nàng chính là dưỡng thương. Nàng còn tưởng rằng hắn ta đau lòng nàng nên mới nói như thế, lúc ấy trong lòng nàng còn cảm thấy yêu thích.

Hiện tại nghĩ tới chuyện đó, lúc đó hắn ta muốn nàng dưỡng thương chẳng qua là muốn các cơ quan chức năng trên người nàng đều ở trong trạng thái tốt nhất, như vậy mới đủ khỏe mạnh để lấy trái tim ra ——

Ha ha!

Nàng khẽ cười, cũng không biết là đang cười mình hay là cười người khác.

Nàng ngồi tại chỗ một lúc, sau đó bắt đầu kiểm tra thân thể mình.

Nàng đã quen với thủ pháp chữa thương của Long Tích, nếu đó là hắn đã giúp nàng chữa thương, nàng có thể kiểm tra ra được.

Một lát sau, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thương thế trên người nàng không phải do Long Tư Dạ chữa trị!

Khi nàng đang trầm ngâm, thị nữ bên ngoài đã nhẹ nhàng gõ cửa: "Chủ nhân, có muốn rời giường rửa mặt chải đầu hay không?"

Bây giờ đã là canh năm (3-5h sáng), Đế Phất Y sẽ sớm tới đây đón nàng!

Nàng hít một hơi thật sâu, nhảy xuống giường, loại bỏ hết tất cả những ý niệm không liên quan ra khỏi đầu mình. Từ giờ trở đi, nàng cần phải tập trung phấn đấu thoát ra khỏi rừng rậm hắc ám! ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi