ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

"Nếu vậy, tiểu sinh xem như chính là ân nhân cứu mạng cô nương. Người ta thường nói, nhận ơn một giọt trả ơn một dòng. Hiện tại, ta chính là đại ân nhân cứu mạng của cô nương, cô nương muốn báo đáp thế nào?" Đôi mắt của công tử thiếu niên kia sáng ngời, nhìn nàng chằm chằm.

Cố Tích Cửu: "......" Mặc dù người này muốn nàng báo ân không tử tế một chút, hơn nữa ân cứu mạng lần này là do người này vô tình tới đây. Tuy nhiên, nàng đúng thật là thiếu nợ hắn một ân tình......

"Sau này ta cũng cứu ngươi một lần, để báo ân này." Cố Tích Cửu hứa hẹn.

"Mười lần!" Công tử thiếu niên mở miệng.

A?

Cố Tích Cửu khó hiểu.

"Tiểu sinh đã nói, nhận ơn một giọt báo ơn một dòng. Tiểu sinh đã cứu ngươi một lần, ngươi nên cứu tiểu sinh mười lần mới thực sự là báo ân. Đúng rồi, ngươi còn dẫm trên con rùa nhỏ của tiểu sinh, ngươi cũng nên trả lại." Công tử thiếu niên kia đang tính sổ với nàng.

Cố Tích Cửu lặp lại một câu: "Con rùa của ngươi?" Có ý gì?

"Lúc nãy tiểu sinh đang ở đây câu rùa vàng, vừa rồi mới mở mai rùa ra, đã bị ngươi dẫm một chân xuống nước, còn dẫm đứt lưỡi câu của ta." Công tử thiếu niên kia còn đưa cho nàng xem một cây cần câu.

Cố Tích Cửu hoảng hốt nhớ lại, vừa rồi nàng thiếu chút nữa đã dẫm vào trong nước, ngay trong khoảnh khắc nguy cấp giống như đã dẫm lên thứ gì đó mới bảo vệ được đôi chân của mình.

Nàng vẫn luôn cho rằng mình đã dẫm trúng một khúc gỗ, thì ra là hắn đang câu rùa vàng lên sao?

Ánh mắt nàng không thể cầm lòng nhìn về phía dòng sông, chẳng phải nói nước sông giống như axit hay sao? Không ngờ có thứ rùa này sinh sống?

Nước sông cũng có màu xanh của biển, sóng gió quay cuồng, thật ra không nhìn ra chỗ bất thường.

Nàng giơ tay nhặt một hòn đá cuội bên cạnh bờ sông ném xuống.

"Thịch thịch!" Đá cuội bắn trên mặt sông, sau đó chìm xuống.

Nước sông này là nước sông bình thường, đúng không? Nếu không vì sao đá cuội lại không bị hòa tan?

"Đá cuội này không phải là đá cuội bình thường, nó là sản phẩm đặc biệt ở đây, cũng chỉ có nó mới không bị hòa tan trong nước. Nếu những viên đá cuội này không xuất hiện ở đây tạo thành bờ đê, ngươi cho rằng dòng sông vẫn có thể chảy ở đây? Chúng sớm đã hòa tan hết!"

Đúng vậy!

"Nước sông này có thể hòa tan cái gì?" Cố Tích Cửu dò hỏi, nàng cảm thấy vị công tử thiếu niên dường như rất hiểu biết nơi này.

"Ngoại trừ đá cuội và rùa vàng giữa sông, những thứ khác đều có thể hòa tan." Công tử thiếu niên thu dọn cần câu bên người.

Bên người hắn ngoại trừ cần câu, còn có một cái thùng hình thù kỳ lạ. Trong thùng dường như có thứ gì đó, vang lên từng tiếng rầm rầm.

"Ngươi đã câu được mấy con rùa vàng?" Cố Tích Cửu đi tới muốn nhìn xem một chút, rùa vàng mà hắn câu trông như thế nào.

Nhưng trong thùng ngoại trừ màu xanh lục và màu vàng của nước, không có thứ gì khác.

"Mấy con? Ngươi nghĩ giống như câu cá bình thường? Rùa vàng cực kỳ khó câu, ba ngày chưa chắc có thể câu được một con. Ta đã ngồi ở đây hai ngày, thật vất vả mới có một con cắn câu......" Công tử thiếu niên lắc đầu thở dài.

Được rồi, đúng thật là nàng sai.

Cố Tích Cửu nhìn nhìn cần câu của hắn, quyết định trả ơn lòng tốt của hắn: "Ta giúp ngươi câu thì thế nào? Kỹ năng câu cá của ta rất tốt."

"Ngươi?" Thiếu niên công tử nghiêng đầu nhìn nàng một cái, lắc lắc đầu: "Không cần, dòng sông này chỉ có bốn năm con rùa vàng. Hơn nữa, mấy con rùa vàng này giống như anh em, nếu có một con thiếu chút nữa mắc mưu bị câu, những con khác sẽ không cắn câu nữa. Ta định sau này sẽ nghĩ biện pháp khác."

Không ngờ rùa vàng trên sông này lại thông minh như vậy!

Cố Tích Cửu âm thầm hỏi Thương Khung Ngọc: "Tiểu Thương, rùa vàng ở đây có đặc tính gì?"

Thương Khung Ngọc tựa hồ có chút nhếch nhác: "Chủ nhân, công tử này nói không sai, ngươi đừng nghĩ tới rùa vàng ở đây nữa. Chúng nào phải là rùa, rõ ràng là rùa thừa tướng thành tinh!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi