ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Nàng không nhịn được muốn rút cánh tay mình về: "Này, Tư Thẩm công tử, công phu của ngươi chắc hẳn không tệ, đừng lôi kéo ta......"

"Ngươi muốn bỏ rơi ta?" Tư Thẩm lập tức trợn to mắt: "Ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không thể thấy chết mà không cứu!"

Cố Tích Cửu: "...... Các hạ đang đùa gì vậy? Ngươi có thể một mình tới sông Dung Cốt câu rùa vàng, công phu khẳng định cực cao. Ngươi có thể tự mình chạy."

Nàng kéo theo một người và thi triển thuật thuấn di thật sự rất không thoải mái, người này là một gánh nặng, kéo chậm bước chân của nàng.

Hơn nữa, người này chắc chắn không hề đơn giản, nhưng không biết vì mục đích gì cứ đi theo nàng.

Trước đây, Cố Tích Cửu thường sẽ nghĩ cách tìm hiểu rõ mục đích và lai lịch của hắn, nhưng hiện tại nàng không có thời gian để làm điều đó!

"Bờ sông Dung Cốt bình thường căn bản không có mãnh thú lui tới. Đó là nơi an toàn nhất trong rừng rậm hắc ám. Ta đã cưỡi tọa kỵ trực tiếp hạ xuống bờ sông, dự định câu rùa vàng xong sẽ cưỡi tọa kỵ bay trở về, sao ta biết được sẽ đụng phải ngươi? Ngươi còn đưa con rết sát thủ tới đây....." Tư Thẩm lên án.

Cố Tích Cửu: "......" Thật vậy sao?

"Có nơi nào khác an toàn nữa không?" Cố Tích Cửu không rảnh lo tranh luận với hắn, hỏi câu quan trọng nhất trước.

"Chỉ có bờ sông Dung Cốt. Nhưng bây giờ cũng không an toàn nữa, những mãnh thú khác rất sợ nước sông kia, nhưng rết sát thủ không sợ. Cho dù ngươi quay trở về nơi đó, chúng cũng sẽ tiếp tục đuổi theo! Hơn nữa, ngươi đừng hy vọng hai con rết sát thủ kia nhìn thấy con mồi khác mà từ bỏ đuổi giết ngươi. Trước khi chưa ăn được ngươi vào miệng, chúng sẽ không chém giết những động vật khác......" Tư Thẩm rất am hiểu, thuận miệng phổ cập tri thức cho nàng.

Cố Tích Cửu cảm thấy đau đầu. Nàng nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh bốn phía, bốn phương tám hướng đều truyền tới tiếng gào rống của mãnh thú, hơn nữa cây cối cũng đang đong đưa mãnh liệt. Nàng biết chúng đang tới càng ngày càng gần.

Kỳ lạ! Nàng đã sử dụng thật thuấn di, không phải là khinh công, theo lý mà nói sẽ không lưu lại mùi vị gì trên đường. Đám mãnh thú này rốt cuộc làm thế nào để đuổi theo nàng?

"Mãnh thú ở đây có một đặc điểm rất nổi bật, đó chính là mũi của chúng còn nhạy bén hơn cả chó săn, có thể ngửi được mùi vị trong phạm vi năm dặm, trong khi ngươi mỗi lần thuấn di đều không vượt quá năm dặm, chúng tất nhiên có thể ngửi được......" Tư Thẩm giải thích những nghi ngờ cho nàng.

Thì ra là như thế!

Vậy lần sau nàng thuấn sẽ di vượt quá năm dặm là được!

Mắt thấy những con ác thú kia sắp sửa ngoi đầu ra từ bốn phương tám hướng, Cố Tích Cửu dự định thuấn di một lần nữa, nhưng lại bị Tư Thẩm kéo lấy: "Không cần thuấn di, chúng đã vây quanh chúng ta!"

Cố Tích Cửu: "......"

......

Cố Tích Cửu và Tư Thẩm cùng đứng ở trên một cây đại thụ, xung quanh cây đại thụ khoảng bảy tám trượng, lần lượt xuất hiện những con mãnh thú.

Những con mãnh thú này rất lạ, có rất nhiều con thú Cố Tích Cửu căn bản không biết tên, nhưng thân hình một đám đều là những con vật cực kỳ hung ác.

Chúng xúm lại quanh một cây đại thụ cách đó không xa, không hề tới gần.

Bốn phương tám hướng cây cối đều đang rung chuyển. Rõ ràng, vẫn còn một số mãnh thú từ chỗ sâu trong rừng rậm vẫn chưa hiện thân.

Chúng thật sự đang vây quanh bọn họ!

Cố Tích Cửu nắm chặt bảo kiếm trong tay, đứng thẳng. Nàng biết, không thể tránh khỏi một trận ác chiến ——

"Chúng đang đợi cái gì?"

"Chờ thủ lĩnh của chúng." Tư Thẩm đáp ngắn gọn: "Con rết sát thủ sáu mắt chính là thủ lĩnh của chúng!"

Cố Tích Cửu nhẹ nhàng hít một hơi: "Hai con rết sát thủ đó đang tới tìm ta. Chờ lát nữa ta và hai con kia liều mạng đánh nhau, ngươi hãy tìm cơ hội chạy trốn!"

Tư Thẩm ưỡn ngực, ôm cánh tay nàng càng chặt: "Nếu ngươi và ta đã là đồng bạn, tất nhiên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu! Tiểu sinh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô nương để chạy trốn! Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết!"

Cố Tích Cửu: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi