Dung Sở ra giá vài lần, hắn đều sẽ thêm một lượng ở phía sau, không nhiều không ít, nhưng lại có thể ngăn cản mũi người.
Bởi vì hắn quấy rối, vài loại thảo dược vốn chỉ ba bốn vạn lượng bạc là có thể mua được, Dung Sở cần phải bỏ ra mười mấy vạn lượng mới có thể bắt lấy, khiến trong lòng Dung Sở hận đến nỗi ngứa răng.
Đương nhiên, hành động của công tử thiếu niên này cũng khiến hắn trở thành tiêu điểm truy đuổi ánh mắt của mọi người.
Khi Cố Tích Cửu nhìn thấy giá của những thảo dược đó đã tăng vọt thì không còn ôm hy vọng để mua nữa, lúc này chỉ dứt khoát dựa cửa sổ và nhìn xem náo nhiệt.
Nàng cũng đang đánh giá vị công tử thiếu niên kia.
Công tử thiếu niên tựa hồ là người nhút nhát, bở vì trên khuôn mặt trắng nõn của hắn có hơi đỏ ửng khi nhận thấy ánh mắt của mọi người đang chằm cằm nhìn về phía hắn. Đôi mắt rũ xuống, lông mi thật dài, nhìn qua còn tinh tế hơn cả một đại cô nương chưa từng bước chân ra khỏi cửa.
Cố Tích Cửu không biết người này là ai, hơn nữa dựa trên sắc mặt của những người xung quanh, dường như bọn họ cũng không quen biết hắn.
Dung Sở vẫn là lần đầu tiên đụng tới người không biết điều như thế, nhưng ở đây là nhà đấu giá, không thể dùng thân phận trực tiếp áp người, cũng không thể buộc nhân gia không được ra giá, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục tăng giá.
Sau đó hắn cũng học khôn ngoan, công tử thiếu niên thêm một lượng sau khi hắn ra giá, hắn cũng theo đó thêm vào một lượng, không muốn bỏ thêm vào một vạn lượng nữa.
Không nghĩ tới, thời điểm khi hắn tăng giá một lượng, công tử thiếu niên kia lại hào sảng mà thêm một vạn lượng, tạo ra ấn tượng Tứ hoàng tử có chút keo kiệt......
Đây quả thực chính là trực tiếp chống đối Tứ hoàng tử!
Công tử thiếu niên này rốt cuộc là ai?
Ăn gan hùm uống mật gấu hay sao? Trong lòng vô số người hiện lên nghi vấn này.
Cố Tích Cửu mừng rỡ xem náo nhiệt, bất động thanh sắc đánh giá công tử thiếu niên, cũng đang suy đoán thân phận thiếu niên này.
Dám công nhiên ở nơi này gọi nhịp cùng với Tứ điện hạ tất nhiên không phải là nhân vật bình thường, chỉ có ba loại khả năng:
Một, công tử thiếu niên này là người của Thái Tử điện hạ, cố ý khiến cho Tứ điện hạ ngột ngạt.
Hai, công tử thiếu niên này là là một thế hệ thứ hai ngây thơ và giàu có, có chút ngu ngốc.
Ba, công tử thiếu niên này là thế ngoại cao nhân, không e ngại bất luận cường quyền nào.
Cố Tích Cửu nhìn trên khuôn mặt tuấn tú của công tử thiếu niên mang tính trẻ con, non nớt như vậy, khả năng thế ngoại cao nhân là quá nhỏ! Lập tức xoá tan loại khả năng thứ ba.
Đối với loại khả năng thứ hai tựa hồ càng không thể có, trong nhà quý tộc phú hào ở Phi Tinh quốc, có mấy nhà không biết uy danh Tứ điện hạ? Hài tử nhà nào dám trực tiếp thách thức với tứ điện hạ như vậy? Đây không phải là khuyết tật thì có thể xưng là ngu ngốc!
Hai loại này đều bị loại bỏ, vậy chỉ còn một loại khả năng, người này là người của Thái Tử điện hạ Dung Già La, cố ý quấy rối buồn nôn vị Tứ điện hạ này!
Cố Tích Cửu phỏng đoán như vậy, thực hiển nhiên là trong lòng vị Tứ điện hạ Dung Sở cũng có ý tưởng này. Hắn dùng ánh mắt lạnh băng liếc vài cái về phía Dung Già La!
Trong lòng Cố Tích Cửu bỗng nhiên vừa động!
Không đúng, còn có một khả năng thứ tư!
Có lẽ phía sau hậu trường, có bàn tay ai đó đang đẩy, muốn cho Dung Già La bất hoà với Dung Sở, tốt nhất là như nước với lửa, trai cò đánh nhau như vậy, hắn làm ngư ông hưởng lợi. Ai là người đẩy tay phía sau hậu trường?
Nàng đang trầm ngâm suy nghĩ, công tử thiếu niên kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua về phía nàng, ánh mắt hai người gặp nhau, công tử thiếu niên hơi mỉm cười.
Trong lòng Cố Tích Cửu nhảy dựng!
Vị công tử thiếu niên này tuy rằng tuấn mỹ khác người phàm tục, nhưng cũng không phải là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Có vài vị ở đây thậm chí còn tuấn mỹ hơn hắn, ví dụ như Dung Sở, ví dụ như Dung Ngôn, tất nhiên cũng kém xa Dung Triệt. Tuy nhiên, tươi cười của hắn phảng phất như có hoa đào nở ra đầy trời, khiến nhân tâm không tự chủ được cũng rung động theo, không phải là yêu nghiệt bình thường!