ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Đế Phất Y cho nàng con chim kia, thật ra là đang cố lừa nàng?!

"Chết tiệt! Hắn quả nhiên là đang lừa ta!" Cố Tích Cửu nắm tay.

"Ai lừa ngươi?" Tư Thẩm nhướng mày.

Ở chỗ này, Cố Tích Cửu khi nói chuyện cũng không hề cố kỵ: "Tên khốn Tả thiên sư kia!"

Tư Thẩm: "......"

Hắn nhìn nàng một lát: "Tả thiên sư...... làm thế nào lừa ngươi?"

Cố Tích Cửu lấy con chim chỉ đường ra, chỉ vào đôi mắt nó và hỏi Tư Thẩm: "Đây là con chim chỉ đường đúng không? Nhìn phương hướng đôi mắt của nó chính là đang chỉ phương Nam, đúng không?"

Tư Thẩm im lặng một lát: "Vì sao ngươi cảm thấy đôi mắt của nó đang nhìn về phương Nam?"

Cố Tích Cửu bẻ miệng chim một cái, con chim kia lập tức nói ra câu nói kia: "Phượng hoàng niết bàn, nơi lòng ta hướng tới."

"Phượng hoàng niết bàn là ám chỉ lửa đúng không? Trái tim của nó hướng tới lửa, chẳng phải muốn nói trái tim nó hướng về phương Nam hay sao? Khẳng định nó cũng đang nhìn về phương Nam."

Tư Thẩm giơ tay xoa xoa giữa mày: "Đông sinh ngô đồng hề, phượng lai hàm mộc niết bàn. Ngươi từng nghe câu thơ này chưa?"

Còn có câu thơ này sao?

Cố Tích Cửu lắc đầu, nhưng dường như đã hiểu ra điều gì đó: "Nói như vậy, đôi mắt của nó đang nhìn về phương Đông?"

"Không sai!"

Cố Tích Cửu trực tiếp ngồi xuống mặt đất, Tư Thẩm cũng ngồi cùng nàng dưới đất.

Chẳng qua hắn quá sạch sẽ, bụi đất trên mặt đất đã bị gió từ ống tay áo của hắn cuốn đi.

Cố Tích Cửu xuất thần một lúc lâu. Tư Thẩm biết nàng đã chịu đả kích quá lớn, vì thế cũng không quấy rầy nàng.

"Tiểu Thương, quả cầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi biết đúng không? Vì sao không nhắc nhở ta!" Cố Tích Cửu oán trách Thương Khung Ngọc.

Thương Khung Ngọc oan uổng: "Chủ nhân, ta cũng chưa từng nghe về câu thơ kia."

"Sao có thể? Chẳng phải ngươi không có gì không biết hay sao?"

"Ta...... ta không nghiên cứu thơ từ." Nó quan tâm chính là các loại sự kiện về các nhân vật ở trên đời này, đối thơ từ ca phú gì đó, nó căn bản không có hứng thú, tất nhiên cũng không nhớ những thứ đó.

"Thì ra ngươi cũng không có văn hóa." Cố Tích Cửu khinh bỉ nó.

Thương Khung Ngọc ngạo nghễ nói: "Thơ từ ca hát có thể dùng làm gì? Chẳng qua đó chỉ là những thứ văn hoá với vẩn mà thôi. Thật ra bọn họ đang giả vờ diễn xuất......"

Cố Tích Cửu xem như chấp nhận: "Tả thiên sư quả nhiên rất thích diễn xuất, một con chim cũng gây ra phiền toái như vậy, trực tiếp khắc trên người nó một chữ Đông điểu chẳng phải là xong hay sao? Sao phải khiến nó ngâm thơ cái gì, còn là bài thơ tệ như vậy!"

Thương Khung Ngọc cùng chung kẻ địch với nàng: "Không sai, quá tệ! Câu thơ này chỉ có học phú, sĩ tử mới hiểu được."

Cố Tích Cửu đang dùng thuật tâm linh cảm ứng, giao lưu với Thương Khung Ngọc. Tư Thẩm ngồi bên cạnh chậm rãi mở miệng: "Câu này thơ do đế tôn tạo ra. Ở Tinh Nguyệt đại lục, những người biết chữ đều biết. Tiểu Tích Cửu, ngươi thật sự không biết?"

Cố Tích Cửu: "......"

Tư Thẩm lắc đầu thở dài: "Không có văn hóa thật đáng sợ! Thấy ngươi rất thông minh, không ngờ ngay cả một câu thơ đơn giản như vậy cũng không biết."

Cố Tích Cửu cau mày: "Ta không thích nhớ lời trích dẫn của người khác!"

Đây không phải là thời kỳ đặc biệt nào đó, mỗi người đều sẽ ngâm nga vài câu trích dẫn của Mao gia gia......

Bởi vì độ chênh lệch quá lớn, Cố Tích Cửu phát ngốc một lúc, cuối cùng sắp xếp lại tinh thần.

Hiện tại đã hai ngày hai đêm trôi qua, nàng đã chạy từ đỉnh thứ 3 tới đỉnh thứ 5. Vậy thì nàng sẽ cần một khoảng thời gian tương tự để chạy từ đỉnh thứ 5 về đỉnh thứ 3. Từ đỉnh thứ 3 chạy ra khỏi rừng rậm ít nhất sẽ mất ba ngày, nàng vẫn có đủ thời gian. Trong vòng tám ngày có lẽ nàng có thể xông ra khỏi cánh rừng quái quỷ này.

Nàng lấy từ trong túi trữ vật ra hai trái cây, ném cho Tư Thẩm một trái.

Nàng bắt đầu gặm trái cây trong tay. Nàng cần phải khôi phục lại một chút thể lực rồi mới tính tiếp.

~~~Hết chương 425~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi