ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

"Khi nào?"

"Đã nghi ngờ từ sớm, vừa rồi mới xác định."

"Vậy vì sao không vạch trần ta?" Ánh mắt Tư Thẩm càng thêm sắc bén.

Cố Tích Cửu xao động trong lòng, vì sao nàng không vạch trần hắn?

Bởi vì nàng luyến tiếc sự ấm áp của hắn?

Hay nàng cảm thấy hắn quá khó lường, hắn làm như thế nhất định là có lý do. Nàng vạch trần hắn sẽ có hại và vô ích?

Cũng có thể bởi vì từ trong sâu thẳm trái tim nàng, cảm thấy hắn thật sự thích mình, lo lắng cho sự an nguy của mình, vì vậy hóa thân thành người khác làm bạn với nàng......

Sau khi phát hiện ra thân phận thật sự của hắn, trái tim nàng còn đập nhanh mấy nhịp, cảm giác ấm áp bay bổng ở trong lòng.

Nhưng hiện tại bị hắn hỏi sắc bén như thế, nàng hơi nghẹn một chút, dường như hắn đang khiển trách nàng?

Nàng không vạch trần hắn cũng sai?

"Vì sao phải vạch trần ngươi?" Mặc dù Cố Tích Cửu xao động trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn rất ổn định, nàng thậm chí còn cười cười: "Tả thiên sư đại nhân làm việc luôn luôn quỷ thần khó lường, nếu ngài làm như vậy chắc hẳn là có lý do riêng, ta mù quáng vạch trần chẳng phải không tốt hay sao?"

Tư Thẩm mỉm cười, khẽ thở dài một hơi: "Không sai, nàng thật sự không có lý do vạch trần ta, bởi vì nàng còn trông cậy vào ta một đường hộ tống nàng, giúp nàng ra khỏi rừng rậm hắc ám, có phải hay không?"

Giọng nói của hắn mềm mại, nhưng lời nói ra lại giống như lưỡi đao sắc bén.

Cố Tích Cửu bị nghẹn lần nữa: "Ngươi...... nói bậy gì đó?"

"Tiểu Tích Cửu, dám nghi ngờ Tả thiên sư chỉ có một mình nàng. Xem ra, trong lúc vô ý ta thật sự đã cho nàng quá nhiều đặc quyền, vì thế nàng không biết rõ thân phận của mình." Ngón tay Tư Thẩm tạo thành pháp quyết, ánh sáng bắt đầu di động bao phủ ở quanh thân hắn. Chờ đến khi ánh sáng tan đi, thiếu niên Tư Thẩm đã biến mất, xuất hiện tại chỗ đúng là Đế Phất Y trong áo choàng màu tím.

Cố Tích Cửu lui về phía sau một bước, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng nàng vẫn nở nụ cười: "Tích Cửu luôn luôn hiểu rõ thân phận của mình, khác một trời một vực với Tả thiên sư đại nhân. Vừa rồi không lựa lời nên có nhiều chỗ mạo phạm, mong Tả thiên sư đại nhân thứ lỗi." Nàng cung kính thi lễ.

Đế Phất Y: "......"

Cố Tích Cửu nói tiếp: "Tích Cửu cũng chỉ mới xác định ngài là Tả thiên sư đại nhân, không kịp thời vạch trần là Tích Cửu không phải. Nếu sau này lại có vấn đề tương tự, Tích Cửu nhất định sẽ kịp thời nói ra. Tuy nhiên, Tích Cửu muốn nói rõ một chút, Tích Cửu chưa bao giờ trông cậy vào Tả thiên sư đại nhân hộ tống. Trước đó Tích Cửu không nhận ra Tả thiên sư, chỉ cảm thấy Tư Thẩm là một gánh nặng, nhưng không hề nghĩ tới chuyện bỏ rơi hắn. Tích Cửu cảm thấy mình thiếu nợ người khác, vì thế muốn mang hắn bình an thoát ra khỏi rừng rậm hắc ám. Nhưng không ngờ đó lại là Tả thiên sư đại nhân hóa thân, căn bản không cần ta cứu. Là ta nhất thời hồ đồ."

Nàng buông con ngươi xuống, thái độ kính cẩn rất có lễ.

Đôi mắt Đế Phất Y hiện lên vẻ đau xót, nhìn nàng một lát, thờ ơ mở miệng: "Bổn tọa làm như thế tất nhiên là có nguyên nhân. Cố Tích Cửu, nàng có biết làm người giả mạo thân phận Tả thiên sư sẽ nhận trừng phạt thế nào?"

Vấn đề này cũng muốn tính toán với nàng?

Mặc dù nàng để hắn giả mạo Tả thiên sư, nhưng hắn đây gọi là hàng giả chính phẩm. Hơn nữa, hắn cũng rất phối hợp, không phải hay sao?

Cố Tích Cửu ngước mắt nhìn hắn, không nói gì.

Một đôi mắt to trong suốt như hồ nước của nàng, thời điểm nhìn người dường như có lực xuyên thấu.

Đế Phất Y không nhìn nàng, chỉ nói thêm một câu: "Theo quy củ của Tinh Nguyệt đại lục, đừng nói giả mạo thân phận Tả thiên sư, ngay cả khi giả mạo bất luận một vị đệ tử thiên bẩm nào đó, đều phải chịu hình phạt ngũ xa phanh thây!"

Trái tim Cố Tích Cửu vốn đang ấm áp, dường như dần dần chìm vào trong hồ băng. Nàng mím môi: "Cho nên?"

Hắn hóa thân thành Tư Thẩm đi theo bên người nàng, thì ra không phải vì muốn cứu nàng hay bảo vệ nàng? Mà vì muốn nắm bím tóc của nàng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi