ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Thiếu niên kia: "...... Được rồi, được rồi, chẳng phải là cái nóc nhà thôi sao. Mái nhà vừa rồi quá mỏng, buổi tối mưa to sẽ dễ dàng phá hỏng. Ta sẽ giúp ngươi làm một mái nhà dày hơn, hắc chắn hơn một chút."

Những người khác nhìn thấy không còn náo nhiệt để xem, lập tức giải tán.

Thiếu niên này thật ra là người vừa nói liền làm, đứng dậy bắt đầu thu thập những bó cỏ khô bị gió thổi bay. Hắn là người tu luyện mộc linh lực, thu gom cỏ khô chính là sở trường của hắn. Sau nửa canh giờ (1h), hắn đã gom lại được một đống lớn cỏ khô ở nơi đó.

Hắn có lẽ thuộc vào gia đình con cháu giàu có, không am hiểu làm việc nhà nông, tất nhiên cũng không am hiểu về công việc nặng như xây nhà sửa phòng.

Sau khi gom cỏ khô lại, hắn không biết cách để bó thành từng bó.

Hắn bó được bảy tám bó, nhưng rõ ràng vẫn không đúng cách. Hắn liên tục bó mấy chục bó, nhưng đều chỉ là giương nanh múa vuốt, ngay bản thân hắn đều nhìn không thuận mắt......

Thiếu niên này không biết loại cỏ nào thì thích hợp để lợp trên nóc nhà, cỏ khô hắn gom lại thậm chí lẫn lộn rất nhiều cỏ gai. Khiến lòng bàn tay của hắn đều bị gai đâm.

Cuối cùng hắn đã biết lợp nóc nhà thực sự không dễ dàng gì, thì ra xây nhà sửa phòng không hề đơn giản chút nào.

Cố Tích Cửu lúc đầu không để ý tới hắn, mặc kệ hắn lăn lộn, tự mình làm việc của mình.

Nàng đang lát đá trên mặt đất. Những viên đá nơi này khác với đá bình thường, mặt cắt ngang có hoa văn rất đẹp, rất giống với đá cẩm thạch. Con ngao cắt xén rất đều. Sau khi Cố Tích Cửu lát xong thì rất đẹp, trông giống như sàn nhà được lát gạch hoa.

Nàng đã lát xong sàn nhưng thiếu niên kia vẫn chưa bó xong cỏ, vì thế nàng đi qua nhìn nhìn.

Thiếu niên kia có chút khó chịu, thấy nàng đi tới thì đỏ mặt, phàn nàn: "Ngươi qua đây làm gì? Ta sắp làm xong. Tê ——"

Hắn không cẩn thận một chút, lại bị gai trong đám cỏ khô đâm một chút, ngón tay chảy ra một giọt máu.

"Không thể bó cỏ gai ở bên trong." Cố Tích Cửu rút cỏ gai bên trong ra.

Thiếu niên rõ ràng đang ở trong giai đoạn nổi loạn: "Ngươi thương hại ta, sợ ta bị đâm đau? Hừ, ta không cần lòng tốt của ngươi......"

Cố Tích Cửu ngắt lời hắn: "Ta thương hại ngươi làm gì? Cỏ gai bó ở trong cỏ khô sẽ dễ dàng hình thành những khe hở, khi trời mưa sẽ bị giọt xuống!"

Thiếu niên kia nghẹn họng.

Cố Tích Cửu không để ý tới hắn, tự mình bó cỏ. Nàng tay chân lanh lẹ, bó thành từng bó rất nhanh.

Khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của thiếu niên tràn ngập khó chịu, nhưng vẫn lặng lẽ bắt chước thủ pháp bó cỏ của Cố Tích Cửu ——

Thiếu niên cũng xem như một học trò thông minh, học rất nhanh. Khoảng một khắc (15ph) sau hắn cuối cùng có thể bó được một bó thích hợp. Hắn âm thầm so sánh với Cố Tích Cửu, phát hiện bó của mình gần giống như bó của nàng.

Hắn lập tức lấy lại tự tin, cố ý đặt bó cỏ mình vừa bó xong ở trước mặt Cố Tích Cửu: "Ta bó không tệ, đúng không?"

Khuôn mặt hắn rất ngạo kiều, nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại có một chút không chắc chắn, không tự tin.

Cố Tích Cửu cầm lấy bó cỏ của hắn nhìn nhìn: "Tạm được."

"Hừ, sao có thể là tạm được? Thứ ta bó ra phải là tốt nhất." Mặc dù hắn nói như thế, nhưng được Cố Tích Cửu khẳng định, đôi mắt hắn vẫn trở nên sáng ngời. Hắn lập tức bó những bó tiếp theo.

Một khi hắn đã nắm giữ được biện pháp, làm việc càng ngày càng nhanh nhẹn, cũng càng càng tự tin.

Trong lòng Cố Tích Cửu khẽ nhúc nhích.

Trên người thiếu niên này mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, thắt lưng cũng có cùng màu. Cố Tích Cửu biết, đây là đồng phục lớp Lưu Vân của Thiên Tụ Đường.

Bởi vì Thiên Tụ Đường là nơi tụ tập toàn bộ tinh anh đứng đầu đại lục, luôn chú ý tới về chuyên môn và độ chính xác, vì thế không có quá nhiều học sinh trong đó.

~~~Hết chương 488~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi