ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Trước mắt bóng người chợt lóe, Cố Tích Cửu chắn ở trước người nàng ta. Vân Thanh La dường như hoảng sợ, đầu ngón tay run lên, ánh sáng màu vàng che trời lấp chuyển hướng về phía Cố Tích Cửu!

Cố Tích Cửu sai bước chân một cái, thân ảnh giống như quỷ mị, tránh thoát khỏi ánh sáng màu vàng kia.

Ánh ánh màu vàng bổ vào một sườn núi nhỏ phía sau nàng cách đó không xa, sườn núi nhỏ rung lên, sau đó giống như quả bóng bị bóp, yên lặng sụp xuống.

Nếu Cố Tích Cửu không tránh né nhanh, chỉ sợ lần này nàng có thể đã chết!

"Ngươi đang làm gì vậy?" Một tiếng thét vang lên từ xa, thiếu niên đã giúp Cố Tích Cửu lợp mái nhà lao tới, che ở trước mặt Cố Tích Cửu.

Khi nhìn thấy rõ người đối diện là Vân Thanh La, hắn ngây người ngẩn ngơ, giọng nói tự động giảm xuống: "Vân...... Vân cô nương, ngươi...... vì sao ngươi lại động thủ với Cố Tích Cửu?"

Mặt đẹp của Vân Thanh La hiện lên sự áy náy: "Tích Cửu, xin lỗi. Ta không ngờ ngươi đột nhiên tới chắn."

Đánh nhầm?

Thiếu niên kia thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Vậy ngươi muốn đánh ai?" Cố Tích Cửu không tin, cười như không cười nhìn nàng ta.

"Ta vốn dĩ muốn linh sủng của ngươi buông bằng hữu ta ra...... nhưng không ngờ ngươi lại đột nhiên xông lên. May mắn...... may mắn ngươi trốn rất nhanh......" Vân Thanh La nhẹ nhàng thở dài.

Cố Tích Cửu không nói gì nữa.

Vân Thanh La nói dối!

Cố Tích Cửu là người thạo nghề, biết rất rõ ràng Vân Thanh La vừa rồi nhìn giống như thất thủ một chút, nhưng thật ra là cố ý! Nàng ta muốn thuận thế đưa Cố Tích Cửu vào chỗ chết!

Nếu nàng ta đánh chết Cố Tích Cửu ở đây, có thể nói vì cứu đồng bạn nên mới vô tình giết nàng ——

Với tính tình của Cổ Tàn Mặc, ông ta không vừa mắt với Cố Tích Cửu, nếu Vân Thanh La giết chết Cố Tích Cửu, Cổ Tàn Mặc sẽ không thật sự truy cứu. Cố Tích Cửu có thể sẽ chết một cách vô ích!

Nhưng hiện tại vì thiếu niên kia đột nhiên xuất hiện, biến số đột nhiên tăng lên, Vân Thanh La tất nhiên không thể nói về chuyện động thủ giết nhầm ngay trước mặt hắn, vì vậy nàng ta mới làm bộ làm tịch như thế.

Cố Tích Cửu vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu âm mưu của nàng ta, nhưng nhất thời không muốn vạch trần nàng ta, tránh cho nàng ta chó cùng đường rứt giậu......

Hơn nữa hiện tại công lực của Cố Tích Cửu rõ ràng không bằng Vân Thanh La, ở đây nàng lại tứ cố vô thân, nếu lúc này vạch trần Vân Thanh La thật sự cực kỳ không khôn ngoan.

Vì vậy sau khi Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không nói gì nữa.

Vân Thanh La nhẹ nhàng thở dài: "Tích Cửu, ta nghe nói ngươi đã đến, trong lòng thật sự rất vui. Lần này ta cố ý tới đây để tặng đồ cho ngươi." Nàng ta lấy ra mộ bộ chăn đệm từ trong túi trữ vật trên người, đưa qua cho nàng.

Cố Tích Cửu không tiếp nhận, xoay người lại tiếp tục nướng thịt.

Vân Thanh La có chút xấu hổ, thở dài một hơi: "Tích Cửu, chúng ta đã từng là bằng hữu, ngươi đối với ta như vậy...... là bởi vì Tả thiên sư đại nhân hay sao?"

Cố Tích Cửu nhướng mày: "Hả?"

Vân Thanh La tiếp tục thở dài: "Ta biết ngươi đã từng có hôn ước với Tả thiên sư đại nhân, nhưng trước đó ta không biết rõ, vì vậy đã gần gũi Tả thiên sư đại nhân hơn một chút. Thật ra về tình cảm điều này có thể tha thứ, ta và hắn rốt cuộc đều là đệ tử thiên bẩm, có khá nhiều đề tài chung. Tả thiên sư đại nhân cũng rất chiếu cố Thanh La. Lần này Thanh La có thể tiến vào Thiên Tụ Đường, là do Tả thiên sư đại nhân đưa tới. Thanh La thật sự rất cảm kích hắn."

Cố Tích Cửu có chút không kiên nhẫn: "Vậy chủ đề chính ngươi muốn nói tới là gì?"

Vân Thanh La mím môi: "Ta không thích loanh quanh, vì thế muốn nói với ngươi, ta thích Tả thiên sư. Từ nay về sau ta sẽ ra tay theo đuổi hắn......" Nàng ta lại liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi