ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Khuôn mặt Hồ Thanh Thanh xanh trắng đan xen, trừng mắt nhìn thiếu niên kia một cái: "Bổn cô nương thích ai thì thích, ngu xuẩn như ngươi quan tâm làm gì? Thiên Linh Vũ, ngươi vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi, nghĩ cách đừng đứng cuối lớp lần nữa, nếu không sẽ khiến Thiên gia ngươi mất mặt!" Nàng ta dậm chân một cái rồi bỏ đi.

Sắc mặt Thiên Linh Vũ khẽ biến, siết chặt nắm tay rồi buông nó ra, cười lạnh một tiếng, quay đầu hỏi Cố Tích Cửu: "Sao ngươi lại trêu chọc các nàng?"

Cố Tích Cửu nói: "Ngẫu nhiên gặp phải." Nàng không muốn nói thêm, lắc lắc chân dê trong tay: "Có muốn ăn hay không?"

Thiên Linh Vũ nhìn về phía đống lửa ấm áp, sau đó lại nhìn nhìn về phía nàng: "Ăn một mình có buồn hay không? Được, ta sẽ cố gắng ăn cùng ngươi!" Hắn trực tiếp ngồi xuống đối diện nàng, tiếp nhận chân dê và gặm một miếng.

"Thịt ngươi nướng không tệ, rất ngon và ngọt."

"Chân dê là của ta!" Không biết con ngao từ khi nào đã vòng đến bên cạnh hắn, mở vỏ ra đoạt lấy chân dê ở trong tay hắn.

Thiên Linh Vũ: "......" Hắn nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tiểu oa nhi ở trong vỏ ngao.

Hắn kiêu ngạo cau mày, đôi mắt tiểu oa nhi lập tức trợn to, lo sợ hắn sẽ đoạt lại chân dê, lạnh lùng trừng mắt.

Cố Tích Cửu vẫy tay về phía con ngao: "Đại ngao, đừng đoạt đồ ăn, nếu không sẽ không cho ngươi ăn thêm phần nào nữa."

Con ngao nhìn chân dê trong tay, lại nhìn nhìn vào toàn bộ con dê, nó biết nên lựa chọn bên nào, nhưng vẫn không cam lòng buông thức ăn trong tay. Nó dừng lại một chút, dùng đầu lưỡi liếm chân dê kia một cái, sau đó đưa cho Thiên Linh Vũ: "Đây!"

Thiên Linh Vũ nhìn thấy nước miếng của nó ở trên chân dê, co giật khóe môi, kiên quyết lắc đầu: "Không cần nữa!"

Con ngao lập tức thu lại: "Chủ nhân, hắn không cần nữa, không thể trách ta."

Cố Tích Cửu không nhịn được lắc đầu, có lẽ con ngao cẳng ngắn chân chậm, vì thế nó có chấp niệm về ăn cẳng chân, bất luận ăn cái gì nó đều thích ăn chân......

Khiến nàng muốn kiếm cái chân muỗi để cho nó ăn.

Nàng xé một mảng thịt khác từ trên người con dê đưa cho Thiên Linh Vũ, nhân tiện hỏi hắn một câu: "Sao ngươi lại quay trở lại?" Nàng còn tưởng rằng thiếu niên này sẽ một đi không trở lại.

Thiên Linh Vũ hừ một tiếng: "Thấy ngươi đáng thương, ta đưa cho ngươi vài thứ."

Con ngao đang nhốt mình ở trong vỏ để ăn bỗng nhiên mở vỏ ra: "Thứ gì vậy? Ăn có ngon hay không? Ta nghe nói đồ ăn ở Thiên Tụ Đường rất ngon, có phải ngươi mang một phần tới đây hay không?"

Thiên Linh Vũ: "......"

Cố Tích Cửu đập trên vỏ ngao một cái: "Thu lại bản sắc tham ăn của ngươi một chút."

"Nó là loại ngao gì?" Thiên Linh Vũ không nhịn được đánh giá con ngao một chút: "Vỏ của những con ngao khác đều có màu xám đen, nhưng vỏ của nó lại có màu hồng phấn......"

Con ngao lập tức kiêu ngạo: "Bởi vì ta là ngao ảo ảnh đặc biệt."

Nó không kiên nhẫn nói: "Ngươi rốt cuộc mang thứ gì tới? Nhanh lấy ra đi! Ngượng ngùng xoắn xít không phải là nam nhân!"

Thiên Linh Vũ quả thực muốn đá nó, nhưng hắn cảm thấy nếu tức giận với một con ngao sẽ hạ thấp mình.

Hắn nhẫn nhịn một chút, hỏi Cố Tích Cửu: "Ngươi không tò mò sao?"

Cố Tích Cửu nói: "Tò mò."

Thiên Linh Vũ lấy một cái túi màu xanh ra từ trong túi trữ vật trên người, lắc lắc trong tay: "Đều ở bên trong này, ta sẽ để chúng ở trong phòng của ngươi."

"Thơm quá! Tại hạ ngửi mùi mà tới, chẳng biết có được chia phần nào hay không?" Một giọng nói sang sảng cùng với tiếng gió thổi tới.

Cố Tích Cửu ngẩng đầu, nhìn thấy một người một thú đi tới.

Đó là người nàng biết, Bát hoàng tử Dung Triệt.

Thú là tọa kỵ của mình—— Phong Triệu.

~~~Hết chương 495~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi