ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Dung Triệt nhìn qua ôn tồn lễ độ, trên mặt tươi cười đôn hậu, nhưng thật ra từ trước tới nay chưa từng là người thua cuộc, một khi chọc tới hắn thật sự giống như trong bông có kim, cực kỳ sắc bén.

Thiên Linh Vũ rốt cuộc vẫn là một hài tử, vì thế nghe không hiểu, không nhịn được hỏi một câu: "Khác chỗ nào?"

Dung Triệt không tiếp tục nói, có lẽ cảm thấy tranh cãi với một hài tử có chút hạ thấp thân phận, cười cười, đẩy một chén rượu đến trước mặt hắn: "Lần đầu gặp mặt, uống một chén?"

Cố Tích Cửu nói: "Thôi, hắn còn nhỏ, đừng để hắn uống rượu. Hơn nữa, học đường có quy củ, hắn là đệ tử chính thức không thể vi phạm."

Dung Triệt là người thận trọng, lập tức nắm được trọng điểm khác ở trong lời nói của nàng: "Đệ tử chính thức? Tích Cửu, nàng vẫn chưa phải là đệ tử chính thức?"

"Nàng không đủ tư cách, lão Cổ chỉ cho phép nàng làm bàng thính sinh, nếu nửa năm sau không thể chính thức thông qua, nàng sẽ bị đuổi ra khỏi Thiên Tụ Đường." Thiên Linh Vũ ở bên cạnh nói thật. Tất nhiên chuyện này của Cố Tích Cửu mọi người ở Thiên Tụ Đường đều biết.

Tươi cười trên mặt Dung Triệt biến mất: "Tích Cửu, không ngờ bọn họ lại đối xử với nàng như thế?"

Cố Tích Cửu không muốn bằng hữu lo lắng: "Cũng không có gì, bàng thính sinh đều có thể đi học chính thức. Yên tâm, có lẽ không quá nửa năm, ta chính là học sinh của Thiên Tụ Đường!"

Dung Triệt nhìn cặp mắt nàng lấp lánh tỏa sáng ở dưới ánh trăng, mỉm cười, dịu dàng nói: "Tích Cửu, ta tin tưởng nàng! Nàng sẽ trở thành học sinh ưu tú nhất của Thiên Tụ Đường! Tới, ta kính nàng một chén!" Dung Triệt bưng chén rượu lên.

Thiên Linh Vũ cũng bưng chén lên, tự rót ra một chén: "Ta cũng uống!"

"Không phải theo quy củ, ngươi không thể uống?" Cố Tích Cửu hỏi hắn.

"Quên quy củ đi! Từ trước tới nay ta đều xem quy củ giống như mây bay. Tới, chúng ta uống!"

Ba người vừa uống rượu vừa ăn thịt, thật sự rất vui vẻ.

Con ngao cũng lén lút lăn tới, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái chén đá, cũng bắt đầu uống rượu.

Dung Triệt rót rượu cho nó, nó uống cạn một hơi, một lát sau thì say, biến thành một con ngao say xỉn.

Đối với Lục Ngô, nó cũng bị con ngao rót cho mấy chén, một thân lông tím biến thành màu đỏ hoa đào, ngủ thiếp đi. Phong Triệu đau lòng nó, tiến tới ngậm lấy nó và cho vào trong túi của mình......

Không biết từ lúc nào gió bắt đầu nổi lên, từng đợt gió thổi qua, càng ngày càng lạnh.

Dung Triệt đứng lên: "Tích Cửu, nàng ở đâu? Ta đưa nàng về."

Cố Tích Cửu chỉ một lóng tay về phía căn nhà đá xanh cách đó không xa: "Ta sống ở nơi đó. Không cần đưa ta về, rất gần."

Mặc dù trời tối, nhưng thị lực của Dung Triệt rất kinh người, liếc mắt một cái đã nhìn ra căn nhà đá đơn sơ, hơi nhíu mày: "Bọn họ để nàng sống ở đây? Đơn sơ như vậy......"

Thiên Linh Vũ cười khích khích: "Căn nhà này là do là ta và nàng cùng nhau tu sửa, lúc đầu nơi đó chính là một sườn núi đá."

Dung Triệt: "......"

Hắn không nói gì, trực tiếp nắm chặt lấy tay Cố Tích Cửu: "Đi, đưa ta đi xem!"

"Này, nam nữ thụ thụ bất thân!" Thiên Linh Vũ nhìn bọn họ dắt tay nhau thực sự cảm thấy không vừa mắt, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Tuy nhiên, Dung Triệt căn bản không để ý đến hắn, lôi kéo Cố Tích Cửu chớp mắt đã đi tới căn nhà đá xanh.

Thiên Linh Vũ đứng tại chỗ ngây người một lát, cuối cùng vẫn không thể bỏ cuộc, hơn nữa hắn còn phải mang đồ tới cho Cố Tích Cửu, cần phải đặt chúng ở trong phòng nàng. Vì vậy hắn cũng đi theo phía sau.

Khi hắn vừa tiến vào trong phòng thì lập tức ngẩn người. Vị Bát hoàng tử Dung Triệt ôn tồn lễ độ đang vội vàng lấy đồ ra khỏi túi trữ vật.

Một chiếc giường gỗ hoa lê, ga trải giường có màu xanh lam, phía trên được vẽ non xanh nước biếc, một hồ sen với những lá sen cao vút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi