ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Thiên Linh Vũ hừ một tiếng: "Không có chuyện gì lại trở nên ân cần, không phải có ý đồ xấu chính là trộm cướp. Cố Tích Cửu, ngươi đừng bị nam nhân này lừa. Hắn chính là một cái giỏ phong lưu...... ngươi nên chú ý một chút, đừng qua lại với nam nhân không đứng đắn đó. Đặc biệt là buổi tối, càng không nên ở cùng một chỗ với nam nhân. Ài, nói như thế nào ngươi cũng không hiểu? Đây chính là điều cấm kỵ mà nữ hài tử đều nên biết...... Ngươi cả tin như vậy, rất dễ bị nam nhân bán đi còn phải giúp người ta kiếm tiền......"

Cố Tích Cửu: "......" Đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị người ta nói mình "cả tin", vừa cảm thấy bực mình nhưng cũng có cảm giác buồn cười. Nàng liếc mắt nhìn bầu trời bên ngoài, ung dung nói: "Thiên Linh Vũ, hiện tại là buổi tối đúng không? Ngươi là một nam nhân đúng không? Ngươi nói ban đêm một nam một nữ không nên ở trong phòng, vậy có phải ngươi cũng nên lăn hay không?"

Thiên Linh Vũ: "......" Hắn hừ một tiếng: "Mặc kệ ngươi!" Sau đó hấp tấp chạy đi.

......Edit: Emily Ton.....

Ban đêm, mưa to tầm tã.

Tiếng gió xem lẫn tiếng mưa tàn sát bừa bãi bên ngoài, Cố Tích Cửu nằm trên giường ở bên trong lắng nghe mưa gió.

Hôm nay bận rộn cả một ngày, cho đến giờ phút này nàng mới có thể tĩnh tâm nghĩ tới một số chuyện, đương nhiên cũng nghĩ tới uy hiếp của Vân Thanh La.

Nàng không ngờ Vân Thanh La không hề vòng vo nói ra mục đích của mình, khiến Cố Tích Cửu có chút lau mắt mà nhìn nàng ta.

Xem ra Vân Thanh La nhất định muốn có bằng được Tả thiên sư, nhưng với tính cách của Đế Phất Y, hắn sẽ cảm thấy hứng thú với Vân Thanh La?

Nghĩ tới đây, trước mắt dường như hiện ra bóng dáng Đế Phất Y, sau đó cảnh trong suối nước nóng không thể cầm lòng lại hiện lên ở trong đầu.

Cố Tích Cửu không nhịn được xoa xoa giữa mày, có chuyện gì xảy ra với nàng vậy?

Rõ ràng nàng đã giải trừ hôn ước với Đế Phất Y, hai bên không còn liên quan gì với nhau nữa, vì sao gần đây nàng lại liên tục nhớ tới hắn?

Có lẽ cảnh tượng ở trong hồ suối nước nóng đã đánh sâu vào trong tâm trí của nàng!

Nghĩ tới nàng cũng có chút khó chịu, mình và Tả thiên sư rõ ràng sẽ không liên quan với nhau nữa, nhưng nụ hôn đầu tiên và nụ hôn thứ hai đều rơi vào trong tay người này, đúng là oan nghiệt!

Trong lòng thoáng có chút bực bội, vì thế nàng đơn giản khoác áo ngồi dậy.

Bên ngoài mưa to gió lớn, sấm chớp liên tục, từng luồng ánh sáng loé lên......

Trong phòng, con ngao đã được Cố Tích Cửu cho uống dược tỉnh rượu, không còn cảm giác say nữa, giờ phút này đang ngủ.

Phong Triệu nằm ở trên thảm, có lẽ nó cũng mệt mỏi vì chạy, hiện tại đã gặp được chủ nhân và nhìn thấy hài tử, nó tất nhiên cũng cảm thấy buồn ngủ. Lúc này nó đang gác đầu to ở trên hai chân trước, nửa híp mắt ngủ gật.

Căn phòng trở nên yên tĩnh thanh bình.

Cố Tích Cửu cảm thấy sự yên tĩnh này có chút không giống bình thường, Cổ Tàn Mặc và những người đó rõ ràng không muốn nàng ở lại, bọn họ rất muốn khiến nàng biết khó mà lui, vậy bọn họ sẽ làm gì để đạt được mục đích?

"Chủ nhân, ta luôn cảm thấy bọn họ sẽ không để yên như vậy." Thương Khung Ngọc lo lắng sốt ruột.

Cố Tích Cửu gật đầu: "Bọn họ có lẽ còn có chiêu khác."

"Có lẽ bọn họ không ngờ ngươi có thể xây được một căn nhà che mưa chắn gió trong vòng một ngày? Rốt cuộc, nữ hài tử trong thế giới này đều không am hiểu những việc nặng đó."

Trong đầu Cố Tích Cửu đột nhiên chợt lóe, có lẽ bọn họ sẽ xuống tay từ căn nhà này của nàng!

Nàng nhảy xuống, đánh thức con ngao đang ngủ không yên. Nó mơ màng mở miệng: "Chủ nhân, ngươi muốn đi vệ sinh? À, ta đã quên xây nhà xí cho ngươi, ta không có bô dự phòng......"

Cố Tích Cửu: "......"

Nàng dùng một chân đá nó: "Đi ra ngoài trông chừng!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi