ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Mặt nạ quá kín, nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm của hắn, thậm chí không thể nhìn thấy hình dạng của chúng, chỉ mơ hồ cảm thấy này đôi mắt này khiến trái tim nàng đập nhanh ——

Những người phía dưới đã làm lễ xong, chờ đợi một tiếng "đứng lên đi" của thánh tôn đại nhân, nhưng thánh tôn đại nhân căn bản không để ý đến bọn họ,

Ánh mắt hắn đang dạo quanh một vòng trên người Cố Tích Cửu, thờ ơ nói một câu: "Có đứng dậy được không?"

Cố Tích Cửu lúc này mới nhận ra mình vẫn đang ngồi ở trong lòng ngực người ta!

Cố Tích Cửu không phải là người rụt rè thích nép vào người như chú chim nhỏ, nàng rất độc lập, cũng rất cảnh giác.

Ngày thường nàng vẫn có thói quen giữ khoảng cách với những người xung quanh, đặc biệt là nam nhân, trừ khi cần làm nhiệm vụ, nàng rất hiếm khi đến gần nam nhân. Ngay cả với bằng hữu, nàng nhiều nhất chỉ vỗ vai để cổ vũ người ta, gần như không kề vai sát cánh, càng đừng nói ngồi trong lòng ngực nam nhân!

Nếu như trong quá khứ, cho dù có người ôm nàng, chỉ cần nàng thật sự tỉnh táo, nàng sẽ lập tức thoát khỏi vòng tay người đó.

Nhưng lần này nàng không biết vì sao lại như vậy, không ngờ nàng không nhận ra mình đã ngồi ở trong lòng ngực người ta lâu như vậy!

Nàng giống như tự nhiên ngồi ở trong lòng ngực người thân mật nhất......

Chẳng lẽ bởi vì nàng bị trói và đói bụng mấy ngày, đại não thiếu oxy nên bị nước vào?

Hay là nàng thật sự xem mình là môn nhân của thánh tôn. Môn nhân ư? Đó chính là đệ tử của thánh tôn, thánh tôn chính là sư phụ, sư phụ giống như phụ thân ——

Hiện tại khi nàng gặp nạn, nhìn thấy thánh tôn từ trên trời giáng xuống cứu nàng từ trong nước sôi lửa bỏng, nàng bất tri bất giác xem hắn giống như cha mẹ thân thiết nhất của mình......

Có lẽ tận sâu trong nội tâm, nàng thật sự khao khát có được tình thương của phụ thân?

Bởi vì bị xích và bị bỏ đói quá lâu, khi nàng đứng dậy thân thể vẫn hơi mềm nhũn, nhưng cuối cùng nàng cũng đứng vững được.

Nàng đang không biết có nên hành lễ với thánh tôn hay không, sứ giả Thưởng Thiện bên cạnh đã rất tinh ý chuyển một chiếc ghế bọc lụa tới cho nàng, đặt ngay ở vị trí bên dưới thánh tôn, để nàng ngồi xuống.

Cố Tích Cửu nhìn thánh tôn. Thánh tôn ngồi ở chỗ kia giống như bức tượng chạm ngọc, trên người mang theo sự lạnh lùng vốn có, hơi gật đầu với nàng. Vì thế Cố Tích Cửu cũng không khách khí ngồi xuống.

Không biết lúc nàng nửa tỉnh nửa mê thánh tôn đã cho nàng ăn linh đan diệu được gì, trạng thái tiêu cực trên người nàng đang từng bước biến mất, dần dần lấy lại sức lực.

Lúc này thánh tôn mới nhìn những người đang quỳ phía dưới. Hắn không để bọn họ đứng dậy, chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn Cổ Tàn Mặc một cái: "Bản tôn sẽ tự xét hỏi về vụ án này. Yên tâm, bản tôn sẽ không thiên vị hay giúp đỡ bất luận kẻ nào, tất nhiên sẽ xử lý theo lẽ công bằng. Các ngươi có thể phán xét ở trước mặt bản tôn."

Những người đang quỳ phía dưới bao gồm cả đường chủ Thiên Tụ Đường, Đường trưởng lão hình phạt, các quan chức và đạo sư......

Mọi người nhìn thấy Cố Tích Cửu đang ngồi trên chỗ cao kia, lại nhìn nhìn những người quanh mình, lệ rơi đầy mặt.

Thánh tôn, người thẩm tra xử lý vụ án đang quỳ ở đây, trong khi nghi phạm lại ngồi ở trên cao nơi đó thích hợp hay sao?

Nhưng trước mặt thánh tôn, mọi người không dám nhắc tới điều này, rốt cuộc bọn họ đều bị người của thánh tôn khống chế......

Cổ Tàn Mặc lập tức đứng thẳng người, cảm thấy mình đứng ở bên lẽ phải! Mặc dù thánh tôn dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, nhưng nếu khi đụng tới đại sự, thánh tôn vẫn rất công bằng, sẽ không thiên vị bất cứ bên nào.

Chính vì vậy, Cổ Tàn Mặc mới dám bắt giam Cố Tích Cửu (Thiên tử phạm pháp đều chịu tội giống như thứ dân, huống chi Cố Tích Cửu không phải là thiên tử, mà chỉ là một môn đồ của thánh tôn.)

Ông ta ho khan một tiếng, điều chỉnh lại lời nói của mình, lập tức bắt đầu thuật lại mọi chuyện một cách cặn kẽ.

Năng lực tư duy của ông ta vẫn rất cường đại, trong tay cũng có đủ chứng cứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi