ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Thánh tôn mang mặt nạ, khiến người căn bản không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Hắn còn chưa kịp mở miệng, Đường trưởng lão hình phạt đang quỳ ở dưới đã mở miệng trách cứ Cố Tích Cửu: "Cố Tích Cửu, ngươi dám ngẩng đầu nhìn thẳng thánh tôn đại nhân khi chưa được phép chính là tội đại bất kính! Ngươi là môn nhân thánh tôn, ngay cả điều này cũng không biết?"

Trái tim Cố Tích Cửu khẽ nhảy lên, nàng biết quy củ này, chỉ là nhất thời quên mất.

Nàng hơi cúi đầu: "Ta......"

"Ta? Ở trước mặt thánh tôn ngươi cũng dám xưng "ta"?" Đường trưởng lão hình phạt vẫn không buông tha.

Cố Tích Cửu toát mồ hôi trên trán, nàng không ngờ lần này mình lại liên tiếp phạm lỗi như vậy!

Những sai lầm đó trông có vẻ bé nhỏ không đáng kể, nhưng nếu ở trong thời khắc này thánh tôn muốn truy cứu, đó chính là tử tội!

Nàng thật sự bị đói đến nỗi hồ đồ. Nàng vốn luôn khôn khéo không ngờ lại phạm phải sai lầm thông thường này!

Nàng đang định lấy lại tinh thần bắt đầu giải thích, thánh tôn bên kia đã mở miệng, còn nói vấn đề dường như không liên quan: "Sao giọng nói vẫn khản như thế?"

Cố Tích Cửu: "......"

Nàng đã gào ba ngày trong nhà lao kia, sao giọng nói không khản được?

May mắn nàng đã uống linh dược của hắn, nếu không lúc này cổ họng vẫn còn sưng, chỉ sợ không thể nói nên lời.

Thánh tôn vươn tay về phía nàng, trong lòng bàn tay có một viên đan dược màu đỏ: "Ăn nó đi."

Viên đan dược mơ hồ có ánh sáng bảy màu, mọi người ở đây đều sốc khi nhìn thấy nó!

Đan dược phẩm cấp 9! Đây là đan dược phẩm cấp 9 ở trong truyền thuyết!

Nó không có giá ở trên thị trường, một viên đan dược có khả năng khiến cho hai quốc gia tranh đoạt đến nỗi vỡ đầu chảy máu!

Nhưng hiện tại, thánh tôn đơn giản tặng nó như vậy!

Ở trước mắt bao người, Cố Tích Cửu tiếp nhận viên đan dược, nuốt xuống.

Một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp yết hầu, cổ họng giống khô khốc trở nên dễ chịu hơn, cảm giác bỏng rát nơi yết hầu cuối cùng hoàn toàn biến mất.

"Như thế nào?" Thánh tôn nhìn nàng.

"Đã khá hơn nhiều." Giọng nói của Cố Tích Cửu trong trẻo hơn nhiều, không còn khó nghe giống như mắc sạn nữa.

Thánh tôn lúc này mới hơi gật đầu: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì đừng nói nữa."

"Được...... vâng." Cố Tích Cửu đồng ý.

Thánh tôn lại liếc mắt nhìn nàng một cái, thật sự hiếm khi thấy nàng ngoan ngoãn như vậy ——

Ánh mắt hắn chuyển tới vị trưởng lão kia "Môn nhân của bản tôn cũng cần ngươi giáo huấn?"

Đường trưởng lão hình phạt: "......" Lần này ông ta chính là người đổ mồ hôi lạnh.

Sứ giả Trừng Ác bên cạnh thánh tôn cũng lạnh lùng mở miệng: "Môn nhân thánh tôn phạm tội đều do thánh tôn giáo huấn, ngươi là người ngoài cũng dám xen mồm vào? Dám trách cứ môn nhân thánh tôn ở trước mặt người, chán sống rồi sao?"

Vì thế trên mặt Đường trưởng lão hình phạt mồ hôi chảy xuống càng nhiều, đành phải quỳ dập đầu sát mặt sàn: "Tiểu nhân đã biết sai, xin thánh tôn trách phạt."

Thánh tôn cũng không thèm nhìn ông ta, giọng nói vẫn thờ ơn như cũ: "Đợi lát nữa sẽ trách phạt sau, làm chính sự trước." Hắn thuận miệng phân phó sứ giả Thưởng Thiện bên người: "Ngươi đi nghiệm thi." Sau đó lại phân phó sứ giả Trừng Ác: "Ngươi đi kiểm tra hiện trường. "

Hai người nhận lệnh rời đi.

Không biết thánh tôn lấy ra một bộ bàn cờ từ chỗ nào, bắt đầu tự chơi cờ để giải tỏa sự buồn chán.

Cố Tích Cửu: "......"

Mọi người: "......"

Cách phá án của thánh tôn thật đúng là đơn giản và thô bạo!

Trong đại sảnh nhất thời yên lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy âm thanh giòn dã của quân cờ được đặt xuống bàn cờ.

Cố Tích Cửu không cảm thấy gì, nàng ngồi rất thoải mái ở trên ghế.

Trong khi những người khác chính là một sự tra tấn, bọn họ vẫn còn đang quỳ.

Mặt sàn trong đại đường này có phong cách rất đặc biệt, bởi vì những đệ tử phạm tội cơ bản đều phải chịu thẩm tra ở chỗ này, vì để ra oai phủ đầu với những đệ tử đó, mặt sàn đều được rải một loại đá cực kỳ thô ráp, đạp chân lên đó đã rất đau đớn chứ đừng nói tới việc quỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi